Chương trước
Chương sau
Trong vòng nửa tháng kế tiếp, thế cục của hành tỉnh Tây Bộ có thể nói êm đềm không có chút gì gợn sóng.
Mạnh Hổ và Tư Đồ Duệ cũng không cần phải dây dưa mất công vô ích với nhau làm gì nữa, bởi vì hai người đều hiểu rất rõ ưu điểm và khuyết điểm của cả hai bên. Tư Đồ Duệ không có cách nào ngăn được quân của đế quốc Quang Huy co cụm lại phòng thủ, Mạnh Hổ cũng không có cách ngăn cản đại quân của đế quốc Minh Nguyệt tiến tới từng bước. Hai người đều dồn hết sức lực chuẩn bị cho cuộc quyết chiến cuối cùng, cả hai đều hiểu rõ, trận chiến ở thành Tây Lăng mới là trận quyết định thắng bại sau cùng!
Sau nửa tháng ấy, rốt cục ba mươi vạn đại quân của đế quốc Minh Nguyệt đã tiến sát thành Tây Lăng, giờ phút quyết chiến đã đến.
--------------
Đại sảnh của phủ Tổng đốc.
Triệu Thanh Hạm thân mặc tang phục, vóc dáng hao gầy đang ngồi ở chủ vị trên cao, ngồi bên trái Triệu Thanh Hạm là một lão già mập mạp mặc áo bào đỏ của chủ tế, đám quan quân Chiến Ưng, Hoàng Nhâm chia ra đứng hai bên. Ngoài ra, vài tên chủ tế áo đen và thân hào trong thành Tây Lăng cũng có may mắn được tham dự hội nghị quân sự quyết định vận mệnh của thành Tây Lăng lần này.
- Bản chủ tế phản đối! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Lão già mập mạp mặc áo đỏ chủ tế đột nhiên đứng dậy, vung quả đấm to lớn hét lên:
- Bản chủ tế muốn nhắc cho quý nữ các hạ nhớ, đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Tư Đồ Duệ có chừng ba mươi vạn, hơn nữa đều là quân tinh nhuệ thân trải trăm trận. Thế nhưng trong thành Tây Lăng chỉ có không tới một vạn quân chính quy, binh lực chênh lệch xa như thế, trận này không cần phải đánh cũng biết kết quả!
Lão già mập mạp kia tên là La Đạo Nam, là chủ tế áo đỏ của hành tỉnh Tây Bộ.
Triệu Thanh Hạm khẽ cau mày liễu, lạnh nhạt nói:
- Nếu vậy chủ tế đại nhân cho rằng phải làm như thế nào?
La Đạo Nam không chút do dự nói:
- Bỏ thành, bản chủ tế cho là nên lập tức bỏ Tây Lăng, thừa dịp đại quân của đế quốc Minh Nguyệt chưa kịp bao vây, tất cả dùng khoái mã theo cửa Đông rút lui.
- Đúng, lời chủ tế đại nhân rất có đạo lý.
- Giặc đế quốc Minh Nguyệt khí thế bằng trời, muốn thủ nhất định là không được!
- Chờ đến ngày mai, có lẽ quân của đế quốc Minh Nguyệt sẽ bao vây chặt chẽ đến một con chuột cũng khó thoát, lúc đó muốn chạy cũng không được!
La Đạo Nam vừa dứt lời, vài tên thân hào và chủ tế áo đen vội vã lên tiếng hùa theo. Hiển nhiên, trong mắt bọn chúng, thế cục hiện tại đã hỏng, nếu như không phải đã hoàn toàn đánh mất lòng tin, bọn thân sĩ và nhân viên giáo hội này tuyệt đối không bao giờ chủ động đề xuất rút lui. Dù sao, nếu thành Tây Lăng trầm luân, bọn chúng sẽ mất sạch tài sản.
Triệu Thanh Hạm cau mày nói:
- Chúng ta đi rồi, hơn mười vạn dân chúng trong thành làm sao bây giờ?
- Cứ coi như là bọn họ gặp phải xui xẻo đi!
La Đạo Nam nói không cần suy nghĩ:
- Đây là ý chỉ của Thánh nữ Quang Minh, không có quan hệ gì với chúng ta cả!
- Ý chỉ của Thánh nữ Quang Minh sao?
La Đạo Nam vừa dứt lời, ngoài đại sảnh bỗng nhiên vang lên một thanh âm sắc lạnh:
- Không lẽ Thánh nữ Quang Minh ra thần dụ con bà nó bảo ngươi vứt bỏ tín đồ của ngài sao?
Trong tiếng bước chân nặng nề, một bóng người cao to hùng tráng đã ngang nhiên bước thẳng vào, ánh mắt của tất cả mọi người trong đại sảnh thoáng chốc đổ dồn vào người ấy. Trái tim Triệu Thanh Hạm vừa mới đập dồn dập lập tức đã trở nên bình tĩnh lại, khoé miệng thậm chí mỉm cười, dường như có nam nhân này xuất hiện, nàng không còn biết sợ hãi là gì nữa!
- Xúc phạm thần linh!
La Đạo Nam vung tay, giận dữ hét lên:
- Thật là xúc phạm thần linh quá mức rồi!
- Xúc phạm thần linh?
Mạnh Hổ mỉm cười:
- Chủ tế đại nhân, kẻ thật sự xúc phạm thần linh chính là ngươi, là ngươi giả truyền thần dụ!
- Ngươi…
La Đạo Nam nghe vậy đột nhiên nghẹn lời, sau một hồi lâu mới trấn tĩnh tinh thần lại, lớn tiếng quát hỏi:
- Ngươi là ai? Nơi đây là hội nghị quân sự cao cấp nhất của hành tỉnh Tây Bộ, ngươi có tư cách gì xông vào? Người đâu, tống cổ tên này ra ngoài cho bản chủ tế!
- Chủ tế đại nhân!
Triệu Thanh Hạm đang ngồi trên chủ vị đột nhiên đứng dậy, yểu điệu quát:
- Hắn là sư đoàn trưởng của sư đoàn số Bốn Mạnh Hổ, ngươi dám nói hắn không có tư cách tham dự hội nghị quân sự hôm nay sao?
- Hả?
- Sao?
- Sư đoàn trưởng của sư đoàn số Bốn?
Trong đại sảnh thoáng chốc xôn xao kinh ngạc, Mạnh Hổ cũng hơi ngạc nhiên liếc nhìn về phía Triệu Thanh Hạm, thấy ánh mắt có ý thăm hỏi của Mạnh Hổ, Triệu Thanh Hạm nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Chức Tổng đốc của Triệu Thanh Hạm cần phải có sắc lệnh của hoàng đế ban xuống mới có thể coi là chính thức, tước vị Công tước cũng cần có chủ tế áo đỏ chủ trì nghi lễ đội mão mới được thừa nhận, thế nhưng, thân phận quân đoàn trưởng là tự động được thừa nhận. Triệu Nhạc vừa chết đi, Triệu Thanh Hạm đã nghiễm nhiên là quân đoàn trưởng của quân đoàn Tây Bộ, việc bổ nhiệm một sư đoàn trưởng đương nhiên không có gì đáng nói.
La Đạo Nam hừ lạnh một tiếng:
- Nhưng chúng ta không có quân đội, làm sao thủ thành?
- Ai nói chúng ta không có quân đội?
Mạnh Hổ lạnh nhạt nói:
- Trong thành có hơn một vạn quân tinh nhuệ của sư đoàn số Bốn, ngoài thành còn có gần vạn kỵ binh Man nhân, vì sao lại không có quân đội chứ?
- Gần vạn kỵ binh Man nhân?
Triệu Thanh Hạm vui mừng đến mức không kềm chế được:
- Hổ, Man nhân của hai công trường khai thác mỏ kia cũng tuân phục cả rồi sao?
- Đều đã tuân phục.
Mạnh Hổ gật đầu mạnh mẽ, lại nói với La Đạo Nam:
- Huống chi bên trong thành Tây Lăng còn có hơn mười vạn tráng đinh, sao lại nói là không có quân đội?
- Mười vạn tráng đinh?
La Đạo Nam cười chế giễu:
- Những tên tiện dân đó cũng có thể coi là quân đội sao? Ngươi muốn đùa ta?
- Nói đùa? Bản tướng quân không dư thời gian nói đùa với ngươi!
Mạnh Hổ hừ lạnh một tiếng, nói với Triệu Thanh Hạm:
- Thanh Hạm quý nữ, xin hãy lập tức hạ lệnh, bảo tất cả tráng đinh từ mười tám tuổi đến bốn mươi tuổi đến tụ họp tại quảng trường Tây Lăng.
--------------
Ngoài thành Tây Lăng, trung quân của đế quốc Minh Nguyệt.
Nghiêm Đĩnh vội vã bước lên chiến xa của Tư Đồ Duệ, thần sắc cung kính bẩm báo:
- Tổng đốc đại nhân, thám mã báo lại, phát hiện bóng dáng của kỵ binh Man nhân phía Bắc Tây Lăng hơn hai mươi dặm
Tư Đồ Duệ ừ một tiếng. lại hỏi:
- Có điều tra ra lai lịch của bọn kỵ binh Man nhân này chưa?
- Đã điều tra xong.
Nghiêm Đĩnh cung kính:
- Bọn kỵ binh Man nhân này chính là nô lệ ở các mỏ của hành tỉnh Tây Bộ.
- Là nô lệ sao?
Tư Đồ Duệ ngạc nhiên:
- Nói như vậy chiến mã và trang bị của bọn kỵ binh Man nhân này đều là bọn chúng cướp của bản Tổng đốc, thật là thất sách.
Giây phút này, trong lòng Tư Đồ Duệ bắt đầu cảm thấy hối hận, nếu như lúc đầu không phái sư đoàn Tần Khởi đi trước chặn đội vận lương của Triệu Thanh Hạm, sẽ không trúng kế của Mạnh Hổ, đám Man nhân kia cũng không thể đoạt được rất nhiều chiến mã và trang bị của kỵ binh từ trong tay khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt. Nếu như Man nhân không có chiến mã đầy đủ, chẳng những hành động trở nên chậm chạp, uy hiếp cũng giảm đi nhiều.
Nghiêm Đĩnh nói:
- Tổng đốc đại nhân không cần lo lắng, mặc dù bọn Man nhân này khó đối phó, cũng đã không thể thay đổi được thế cục. Việc thành Tây Lăng thất thủ cùng với hành tỉnh Tây Bộ trầm luân đã khó mà tránh khỏi, nhiều nhất qua ba ngày nữa, trên bản đồ của đế quốc Quang Huy sẽ không còn hành tỉnh Tây Bộ nữa, mà trên bản đồ của đế quốc Minh Nguyệt chúng ta sẽ xuất hiện thêm một hành tỉnh mới- Giang Châu.
- Ừ, nói cũng phải.
Tư Đồ Duệ vui vẻ gật đầu:
- Kỵ binh Man nhân dù khó đối phó, nhưng chỉ khi quân đội hai bên gặp nhau mới có thể phát huy tác dụng. Đáng tiếc là bản Tổng đốc tuyệt đối sẽ không cho Mạnh Hổ cơ hội này, trong ba ngày nữa thề phá Tây Lăng!
--------------
Quảng trường Tây Lăng.
Tất cả các tráng đinh trong thành từ mười tám đến bốn mươi tuổi đã phụng mệnh đến quảng trường tụ tập.
Phía Bắc quảng trường chính là phủ Tổng đốc nguy nga hùng vĩ, trên đài cao, Triệu Thanh Hạm, chủ tế Tây Bộ La Đạo Nam, Mạnh Hổ, Chiến Ưng đang đứng nghiêm chờ đợi.
Đứng trên đài cao của phủ Tổng đốc nhìn xuống dưới, chỉ thấy trên quảng trường người người tấp nập, đông đúc xôn xao.
Đôi mắt long lanh của Triệu Thanh Hạm chậm rãi lướt qua La Đạo Nam, cuối cùng ngừng lại trên mặt Mạnh Hổ, ôn nhu nói:
- Hổ, tất cả tráng đinh trong thành đều đã có mặt trên quảng trường, có gì muốn nói chàng hãy nói với bọn họ.
Mạnh Hổ gật đầu mạnh mẽ, bước thẳng tới mép đài.
Đôn Tử nãy giờ vẫn đứng nghiêm phía sau Mạnh Hổ liền tiến tới hai bước, ngửa mặt lên trời thét dài đến nỗi khàn cả giọng:
- Im lặng….
Đám binh sĩ duy trì trật tự của quảng trường đang xếp thành hàng ở bốn phía nhất tề giộng mạnh trường mâu trong tay xuống mặt đất bằng đá tảng, thoáng chốc đã tạo nên một tràng thanh âm to rõ. Sát khí lạnh như băng trong nháy mắt đã tràn ngập khắp quảng trường, làm cho quảng trường vốn đang ồn ào như vỡ chợ trong thoáng chốc trở nên im lặng như tờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.