Mông Hổ Tiêu uốn qua uốn lại liên tục, Hách Uông hạ cửa sổ xe xuống rồi liếc xéo hắn, "Ngươi sao vậy?"
"Không sao." Hổ Tiêu kỳ quái nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau kề vào tai Hách Uông cười nói: "Hách Uông, thứ này chạy nhanh thật."
"Nói nhảm, đây là xe hơi mà, bốn bánh đương nhiên phải chạy nhanh rồi." Hách Uông khẽ lẩm bẩm, y biết Hổ Tiêu rất sĩ diện.
Miêu Vĩ đang lái xe liếc nhìn kính chiếu hậu cười hỏi: "Hách Uông và Hổ Tiêu thân nhau quá nhỉ?"
"Bình thường thôi." Hách Uông mỉm cười xua tay, Hổ Tiêu bên cạnh nhíu mày hừ một tiếng, rõ ràng là không hài lòng với câu này của y, đột nhiên một cái tay đặt lên đùi, vừa quay đầu thì thấy Hách Uông đang nhếch miệng cười với hắn.
Thôi không trách ngươi. Hổ Tiêu quay đi cười trộm, chẳng mấy chốc sau lại uốn éo mông.
"Hách Uông, ngươi thử nhìn những nơi chúng ta đi qua xem, hôm nay chúng ta đi một vòng quanh Tây Hồ, ngươi nhìn xem có ấn tượng gì không." Mạc Hào ngồi ở ghế phụ quay lại nói với Hách Uông.
Hách Uông gật đầu, vì phấn khích nên hai lỗ tai chó giấu dưới mái tóc lại thò ra, y liên tục nhìn quanh, hết nhìn bên phải lại sang bên trái, sau đó nhìn về phía trước, nhưng người quá đông, hơn nữa còn nhiều đèn đỏ, thỉnh thoảng phải dừng lại chờ đèn xanh.
Mỗi lần như vậy người phản ứng lớn nhất là Hổ Tiêu, hắn bị say xe, cả người đều toát mồ hôi, cái mông càng thêm ngồi không yên, ngoái đầu lại đáng thương nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-lac-dong-bang-bi-cho-khinh/212861/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.