Hổ Tiêu ngồi trên một vật khổng lồ với vẻ mặt phiền muộn, liếc sang bên cạnh thấy hai người kia trò chuyện rôm rả thì mặt càng đen hơn.
Hắn biết vật có bốn bánh xe dưới mông gọi là xe tải, mặc dù cồng kềnh nhưng chạy rất nhanh, Mạc Hào nói họ sắp vào thành phố rồi.
Hách Uông bỗng nhiên ôm cánh tay hắn reo lên, "Hổ Tiêu, nhìn nhà lầu bên kia kìa!"
Hổ Tiêu nhìn theo ngón tay y, tòa nhà thật cao, trên lầu còn phát sáng nữa.
Hách Uông đã sớm phát hiện Hổ Tiêu khác thường, lúc đầu luôn miệng than đói nhưng từ khi xuống núi thì cứ như bị bệnh, ủ ê ỉu xìu, nói chuyện với y cũng nhát gừng.
Hách Uông kéo cánh tay hắn, "Ngươi bị sao vậy? Cứ là lạ thế nào ấy."
Hổ Tiêu phiền muộn nhìn trời, sau đó lại nhìn Hách Uông, "Không sao, chắc tại mệt thôi."
Hách Uông chớp mắt, "Vậy ngươi ngủ một lát đi, xuống xe ta gọi ngươi."
Hổ Tiêu hít một hơi rồi nhắm mắt lại, ngoẹo đầu dựa vào vai Hách Uông.
Lúc này Mạc Hào đang yên lặng nhìn về nơi xa, đột nhiên vỗ đùi quay sang hỏi Hách Uông: "Ngươi biết nhà chủ mình ở đâu không?"
"Ta nhận ra được nhưng chẳng biết làm sao để đến đó nữa."
"Hay là tới nhà ta trước đi." Mạc Hào liếm đôi môi khô khốc.
"Ừ."
Hổ Tiêu đột ngột mở bừng mắt ra trừng một cái, đôi mắt màu hổ phách lóe sáng, lại tự ý quyết định mà không hỏi ta.
Ghét chết đi được.
Hổ Tiêu ngồi thẳng người lại rồi ngủ tiếp, nắm tay Hách Uông thật chặt.
Đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-lac-dong-bang-bi-cho-khinh/212858/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.