Hổ Tiêu khổ sở cực kỳ, toàn thân chằng chịt vết thương, nếu bỏ qua vết thương đáng sợ trên lưng hắn thì nhìn từ chính diện hắn vẫn rất uy phong, nhưng vết thương kia quá sâu quá dài, mất máu quá nhiều khiến cả khuôn mặt hắn trắng bệch, mệt mỏi ngồi thở phì phò trên một tảng đá lớn.
Nghỉ ngơi chốc lát, hắn đứng lên định tới chỗ khác tìm thảo dược cầm máu, nhưng hai chân hoàn toàn chẳng còn chút sức lực nào, mềm nhũn ngã phịch xuống đất, Hổ Tiêu "ngao ~" một tiếng, bất đắc dĩ biến trở lại nguyên hình: Một con hổ có bộ lông vằn tuyệt đẹp.
Chỉ là bây giờ không còn vẻ uy phong mà yếu ớt nằm rạp trên mặt đất nghỉ ngơi, định lát nữa sẽ đi tìm thảo dược.
Hổ Tiêu vốn là chúa tể cả đỉnh núi này, ai ngờ một ngày nọ bỗng nhiên có tên sư tử đến ở lì trong địa bàn của Hổ Tiêu, gã to xác ngốc nghếch Hổ Tiêu không hề nghi ngờ gì mà còn xem y là bạn tốt cùng chung chí hướng, thậm chí chia cho y một phần lãnh địa, có trời mới biết tên sư tử kia lại ôm dã tâm, thừa cơ đánh đuổi hắn xuống núi.
Hổ đại vương nghèo túng bị thương đầy mình, ngay cả hình người cũng không giữ được, vô cùng đáng thương đi lang thang trong núi, cái mũi ngửi tới ngửi lui tìm thảo dược trị thương.
Cuối cùng trời không phụ lòng hổ, cho hắn tìm được thảo dược cầm máu tiêu sưng, hắn lại hóa thành hình người, dù sao có bàn tay người vẫn dễ dàng hơn, hắn vừa nghiền nát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-lac-dong-bang-bi-cho-khinh/212849/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.