Tiểu thiếu gia Từ gia ngửi thấy hương thơm từ thức ăn mà tỉnh lại, ở trên bàn là vài chiếc bánh vàng ươm. Thiên oa nhi đang cầm sách cậu mang đến, mặt mày nhăn nhó muốn chết.
Cậu nhịn không được nở nụ cười, Thiên oa nhi quay đầu lại hung dữ trừng mắt cậu một cái, nói: "Cậu tỉnh rồi, tỉnh rồi thì dạy tôi chữ đi."
Cậu nhịn cười, từ trên giường đứng lên, đi giày rồi ngồi bên cạnh Thiên oa nhi.
Cậu còn mang theo giấy và bút lông, nghiên mực, giấy lót đầy đủ, cậu mở một trang sách, nói nhỏ: "Tôi chép mặt chữ một lần cho cậu xem, sau đó dạy cậu đọc có được không?"
Thiên oa nhi vẫn đang xị mặt, nghe cậu nói, mới chậm rãi gật đầu: "Cậu cứ đọc chữ cho tôi nghe trước đi! Mặt chữ tôi nhìn một cái là có thể nhớ kĩ rồi."
Cậu kinh ngạc nhìn Thiên oa nhi, thiếu niên kia cũng không nhiều lời, chỉ nâng bút viết những chữ vừa nhìn.
"Kích cổ kì thang, dũng dược dụng binh. Thổ quốc thành tào, ngã độc nam hành. Tòng tôn tử trọng, bình Trần giữ Tống. Bất ngã dĩ quy, ưu tâm hữu xung. Viên cư viên xử? Viên tang kì mã? Vu dĩ cầu chi? Vu lâm chi hạ."
Cậu đọc một chữ, thiếu niên viết một chữ.
Thiếu niên dừng bút, nói nhỏ: "Có ý nghĩa gì, giảng cho tôi nghe đi!"
"Chữ cậu viết thực sự rất đẹp, trước đây cậu thật sự chưa từng viết chữ sao?" Cậu nhìn nét chứ cứng cỏi phóng khoáng kia, sững sỡ hỏi.
Thiếu niên lãnh đạm trả lời: "Trước đây từng nhìn ông cụ viết qua, nhưng ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoac-na-nien-lo-vi-van-phong-khoi/240833/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.