Tiếu Tiêu trước giờ vẫn luôn cho rằng đàn ông đánh phụ nữ đều không phải là đàn ông.
Nhưng lúc này, quan niệm đó đã bị đẩy ngã. Người thanh niên trước mắt mới thật sự là đàn ông.
Ta phải chứng minh mình là một nam nhân.
Lời này quá xuất sắc rồi. Hai mắt Tiếu Tiêu sáng lên, nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương.
Lúc này, Tôn Thiến Thiến vô cùng kinh ngạc, cả nửa ngày mới hét lên một tiếng, khó tin nhìn Tiêu Dương, ngón tay run rẩy chỉ vào hắn:
-Anh...anh dám đánh tôi? Anh có biết tôi là ai không?
Tiêu Dương suy nghĩ một hồi, quay sang hỏi Tiếu Tiêu:
-Nàng ấy là ai?
-Tôn Thiến Thiến.
-Ừm.
Tiêu Dương gật đầu, quay sang nhìn Tôn Thiến Thiến, nghiêm mặt nói:
-Đã biết.
-Anh...
Tôn Thiến Thiến tức không chỗ phát, cảm giác má của mình nóng rực. Cô chính là bảo bối ngậm trong miệng sợ tan của gia đình. Từ nhỏ đã sống trong vô số hào quang, chưa từng phải chịu ủy khuất như thế này, ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn bàn tay phải của Tiêu Dương.
-Tôi đã muốn bàn tay này.
Vứt bỏ một câu, Tôn Thiến Thiến quay đầu, thân ảnh có chút chật vật rời khỏi phòng ngủ.
Phòng ngủ liền yên tĩnh trở lại. Quân Thiết Anh nhẹ nhàng cau mày:
-Tiêu Dương, chỉ sợ lần này anh gặp phiền phức rồi.
Tiêu Dương không cho là đúng, khoát tay nói:
-Chỉ là một công chúa điêu ngoa mà thôi.
-Hừ, thật không nghĩ đến lòng đố kỵ của Thiến Thiến lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-trang-nguyen/2254049/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.