Thẩm Thành Văn biến sắc. Từ lúc bắt đầu vào nhà, y đã không thèm để ý đến gã thanh niên ăn mặc kỳ quái này. Không nghĩ đến, trong lúc Quân Thiết Anh sắp sụp đổ, hắn đã đứng dậy và nói một câu như vậy.
-Nếu cô ấy có thể đứng dậy, tôi cũng không ngại để cô ấy đạp một cước.
Thẩm Thành Văn cười lạnh.
Với tài lực của Quân gia, tất cả các chuyên gia giỏi nhất thế giới đều được mời, nhưng vẫn không cách nào chữa khỏi cho Quân Thiết Anh. Ngoại trừ chính bản thân cô, không ai cho rằng cô còn có thể đứng dậy.
Trước mắt có một người, nhưng trong mắt Thẩm đại thiếu lại không đáng kể.
Tiêu Dương đặt tay lên vai Quân Thiết Anh. Phần thân dưới yếu ớt của Quân Thiết Anh lập tức run lên, cảm nhận được một luồng nhiệt lưu xâm nhập toàn thân. Khi cô sắp triệt để sụp đổ, thanh âm uyển chuyển này đã đem ý thức của cô trở lại.
-Quân Thiết Anh sẽ không vĩnh viễn ngồi xe lăn.
-Khi nàng ấy đứng lên, sau đó...sẽ hung hăng đá ngươi một cước.
Ánh mắt Quân Thiết Anh dần dần sáng lên, tự đáy lòng xuất hiện vài phần tin tưởng, nhẹ nhàng nhìn dáng người thon dài bên cạnh, trong lòng cảm thấy thoải mái. Nhưng khi Quân Thiết Anh chạm vào ánh mắt Thẩm Thành Văn, sắc mặt nhịn không được khẽ biến.
-Tiêu Dương, hãy giúp tôi tiễn anh ta ra ngoài.
Dưới tình huống này, Tiêu Dương vô tình trở thành chỗ dựa cho Quân Thiết Anh.
-Nhất định.
Tiêu Dương mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-trang-nguyen/2254031/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.