Điều làm cho Dạ Ngọc Mị tức giận chính là tên khốn Hạ Thiên nói nghỉ ngơi thêm mười phút nhưng cũng phải ráng nấn ná thêm vài phút, sau đó mới chính thức đứng lên tiếp tục đi về phía trước. Điều làm nàng tức giận chính là người này thật sự như ốc sên, chậm rãi đi về phía trước.
Khi đi được một giờ thì Hạ Thiên lại đặt mông ngồi xuống đất, lại nói cần được nghỉ ngơi, Dạ Ngọc Mị lại thiếu chút nữa đã tan vỡ.
- Có phải cậu muốn đến ngày mai mới ra khỏi thôn Thanh Phong không?
Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Hạ Thiên, nàng cắn răng nói.
- Tất nhiên không phải.
Hạ Thiên lắc đầu phủ nhận.
- Với tốc độ của cậu vào lúc này, hai giờ mới đi được hai cây số, cậu còn cần phải nghỉ ngơi, như vậy không phải ngày mai mới ra khỏi thôn Thanh Phong sao?
Dạ Ngọc Mị khó thể nào ức chế được cảm giác tức giận trong lòng.
- Chị cũng không tính là ngốc.
Hạ Thiên dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Dạ Ngọc Mị:
- Dù có người nói phụ nữ ngốc thì rất đáng yêu, nhưng tôi lại thích kẻ thông minh, à, thích nhất là phụ nữ ngực lớn mà lại thông minh.
- Cậu có ý gì?
Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hạ thiên:
- Ý của cậu là ngày mai cũng không ra khỏi thôn Thanh Phong?
- Đúng vậy, với tốc độ này thì ngày mai sao mà rời khỏi thôn Thanh Phong? À, tôi đã tính rồi, từ nơi này đến huyện Mộc Dương hình như có ba bốn mươi dặm, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1545353/chuong-1301.html