- Tôi không làm bữa sáng cho anh.
Kiều Phượng Nhi thở phì phò trả lời một câu, sau đó nàng chợt phát hiện có gì đó không đúng:
- Này, anh gọi tôi là gì, tôi cũng không phải là nha đầu của anh, không phải là Phượng nha đầu.
- Tôi nào có gọi cô là Phượng nha đầu?
Hạ Thiên tỏ ra vô tội.
- Tôi nghe rõ ràng.
Kiều Phượng Nhi căm giận nói:
- Hoàng Nhi, cậu nghe được không? Cậu làm chứng cho mình, có phải anh ta gọi mình là Phượng nha đầu không?
- Điều này, Phượng Nhi, Hạ Thiên hình như không gọi cậu là Phượng nha đầu.
Kiều Hoàng Nhi cẩn thận nói.
- Sao có thể? Tôi nghe thấy rõ ràng.
Kiều Phượng Nhi rất bất mãn:
- Này Hoàng Nhi, cậu cũng không phải hôm qua để anh ta nhìn thấy sạch láng mà bắt đầu ngã sang phía đó chứ?
- Phượng Nhi cậu nói lăng nhăng gì vậy?
Kiều Hoàng Nhi chợt xấu hổ:
- Tôi thấy Hạ Thiên gọi không sai, cậu đúng là nha đầu điên khùng.
- Đúng rồi, tôi thấy nên gọi cô là nha đầu điên khùng, cô vốn là nha đầu điên khùng, ngay cả Hoàng Nhi cũng cảm thấy đúng.
Hạ Thiên cười hì hì nói:
- Còn nữa, cô đừng vu tội tôi, tôi không thấy tất cả của Hoàng Nhi, cô ấy còn mặt quần lót, chỉ không mang nịt ngực mà thôi.
Kiều Hoàng Nhi đáng thương cảm thấy mình thật sự rất vô tội, hôm nay nàng bị trúng đạn hai lần, chỉ muốn chui xuống lỗ hổng nào dưới đất mà thôi.
- Anh!
Kiều Phượng Nhi chợt bị chọc tức, dám gọi nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1545350/chuong-1298.html