- Lúc đó chị không ưu không buồn, trải qua cuộc sống của một vị thiên kim tiểu thư, nhưng trong mắt cha thì chị cũng không phải là một đứa bé rất nghe lời, chị so với những đứa bé bình thường thì nghịch ngợm hơn, tất nhiên cha cũng hiểu, chị càng thêm thông minh hơn những đứa bé khác.
Nguyệt Thanh Nhã lộ ra nụ cười ngọt ngào, khoảng thời gian khi đó thật sự rất vui vẻ với nàng.
- Còn Mị Di?
Tống Ngọc Mị không nhịn được phải hỏi một câu:
- Mị Di và chị quen biết nhau từ nhỏ sao?
- Chị làm quen với Mị Di khi sáu tuổi, ngày đó cô ấy đến trước cửa nhà chị nói muốn ăn. Mà nói ra cũng thật kỳ quái, giữa hai chúng tôi giống như có duyên phận nói không nên lời, dù cô ấy chỉ là một ăn mày, chị là một thiên kim tiểu thư, nhưng chúng tôi gặp mặt lần đầu tiên giống như đã quen thân, sau đó chị đã chia một nửa phần bánh hoa quế cho cô ấy.
Nguyệt Thanh Nhã chậm rãi nói:
- Sau đó chúng tôi thành cặp bạn thân.
Tống Ngọc Mị chợt kinh hãi, nàng có chút khó tin:
- Chị Nguyệt, chị nói khi nhỏ thì Mị Di là ăn mày sao?
- Đúng vậy, Tiểu Mị khi đó còn rất nhỏ nhưng là một ăn mày không cha không mẹ, thậm chí còn không biết ngày sinh của mình, cũng không biết bao tuổi, không biết tên. Nguồn: truyentop.net
Nguyệt Thanh Nhã khẽ gật đầu:
- Sau này có một lần đến sinh nhật chị, lúc đó chị mới hỏi cô ấy, để sau này cô ấy cùng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1545322/chuong-1270.html