- Không phải, tôi ngủ rất ngon, bây giờ chỉ cần nằm xuống giường là có thể ngủ ngay được.
Liễu Vân Mạn lắc đầu:
- Nhưng bây giờ bận rộn nhiều việc, nhân thủ lại không đủ, tuy tôi đã để cho Mai tam thẩm hỗ trợ tìm người, nhưng muốn có được người thích hợp cũng không dễ dàng, vì vậy mà có rất nhiều việc tôi phải tự mình đi làm, căn bản ít thời gian được ngủ.
Liễu Vân Mạn không đợi Hạ Thiên kịp nói mà tiếp tục:
- Nhưng cũng không có vấn đề gì, bây giờ đã rất khá, sau khoảng thời gian này thì hoàn toàn có thể thả lỏng hơn.
- Chị Vân Mạn, sao hôm qua chị phải chạy sang thành phố bên kia?
Hạ Thiên lại hỏi một câu.
- Tôi đến để tiếp nhận thêm vài đứa bé.
Liễu Vân Mạn đáp lời:
- Bây giờ những đứa trẻ bị vứt bỏ thường dược đưa đến những viện mồ côi cơ nhỡ, nhưng những địa phương đó cũng rất khó khăn, những đứa bé bị bệnh là gánh nặng rất lớn với bọn họ. Vài ngày qua tôi nhận được tin tức viện trẻ mồ côi ở thành phố láng giềng đã không thể nào tiếp nhận thêm trẻ nhỏ, vào không bằng ra, bây giờ cũng không thể nào tiếp tục trị liệu cho những đứa bé. Tôi nghĩ cậu đã trở lại, vì vậy tranh thủ thời gian liên hệ với bọn họ, muốn thu nhận vài đứa bé, tuy bọn họ chấp nhận nhưng còn có nhiều thủ tục, phải mất chút thời gian, vì vậy đến trưa hôm nay mới về.
- Chị Vân Mạn, bây giờ có rất nhiều trẻ nhỏ cần được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1545316/chuong-1264.html