- Không phải còn có tôi sao?
Cố Hàm Sương thản nhiên nói:
- Tôi phụ trách thủ hộ gia tộc mười năm, các người phụ trách việc làm ăn kinh doanh, chúng ta làm theo những gì mình được phân công, như vậy gia tộc mới thật sự
lớn mạnh.
- Nhưng, bà tổ, ngài không phải đã nói, thời gian của mình cũng không dài sao?
Cố Hồng Văn không khỏi hỏi.
- Các người không cần lo lắng vấn đề này, thời gian của chúng ta còn rất nhiều, muốn thủ hộ gia tộc trong thời gian vài chục năm căn bản không phải là vấn đề.
Cố Hàm Sương thản nhiên nói.
- Sao? Vậy thì tốt quá.
Cố Hồng Văn tỏ ra rất vui sướng, sau đó hắn hỏi lại một câu:
- Bà tổ, chẳng lẽ Hạ Thiên dùng y thuật giúp ngài?
- Đúng vậy, y thuật của thiếu gia rất thần kỳ, cậu ấy có thể kéo dài tính mạng của tôi, có thể làm tôi mãi mãi thanh xuân.
Cố Hàm Sương thản nhiên nói:
- Dù tôi đã rời khỏi gia tộc cả trăm năm, cũng không quen thuộc các ngươi, nhưng chúng ta vẫn là người một nhà, các ngươi là đời sau của tôi, tất nhiên tôi có trách nhiệm giúp đỡ, vì vậy chỉ cần các người tình nguyện làm theo, tôi cũng sẽ âm thầm thủ hộ.
- Chúng tôi tất nhiên sẽ nghe lời ngài.
Cố Hồng Văn tranh thủ trả lời.
- Nếu đã như vậy thì cứ làm theo lời tôi, không cần tranh chấp vô vị ở thủ đô, cứ an phận làm người, an phận làm việc, an tâm làm cho gia tộc sinh sôi nảy nở. Nếu gặp
phải vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1545293/chuong-1241.html