- Nói nhảm, rượu nơi đây tuyệt đối ngon nhất thủ đô.
Chu Nhất nói rồi đi vào bên trong quán, nhưng vừa đi vào thì hắn chợt cảm thấy không đúng:
- Khoan đã, cậu vừa gọi tôi là gì?
- Đầu Heo!
Hạ Thiên lười biếng nói.
Vẻ mặt Chu Nhất chợt xám xịt:
- Sao tôi lại là Đầu Heo?
- À, định gọi ông là ông Chu, nhưng cảm thấy như vậy không hay, nên gọi là Đầu Heo cho nhanh.
Hạ Thiên có vẻ rất có lý do.
Chu Nhất hầu như muốn tan vỡ:
- Này, cậu có thể gọi tôi là ông Chu, thậm chí cũng có thể làm ông lão hỏng hét, cậu sao lại kêu là Đầu Heo?
- Không thể, tôi cảm thấy cách gọi này rất hay, ông không phục thì ra đây solo, đánh không lại thì chỉ gọi là Đầu Heo.
Hạ Thiên lười biếng nói.
Chu Nhất chợt sinh ra xúc động muốn chết, hắn sao gặp phải một tiểu tử không nói lý lẽ thế này?
- Chu tiên sinh, anh đã đến...Ớ! Chu tiên sinh, chân... Chân của anh... ....
Một âm thanh truyền đến, nhưng mới vang lên một nửa đã biến thành kinh hoàng.
- Anh Đỗ, chân của tôi đã lành nên cố ý đến đây uống ly rượu mừng, mang rượu Nữ Nhi Hồng tốt rất ra đây, không có vấn đề gì chứ?
Chu Nhất đón lời.
- Không có vấn đề, tuyệt đối không có vấn đề, Chu tiên sinh ngồi một chút, tôi sẽ đưa đến ngay.
Đây là một người đàn ông hơn năm mươi, dáng người trung đẳng, nhìn qua rất bình thường, nhưng lúc này hắn ta có hơi kích động, nói một câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1545239/chuong-1187.html