- Tôi từ nhỏ đã không quen ngủ giường nên mới ngủ dưới đất, cậu xuống đất ngủ làm gì?
Mị Nhi tức giận hỏi.
- Vợ Mị Nhi, chị là vợ của tôi, tất nhiên tôi phải ngủ với chị, chị ngủ trên giường thì tôi ngủ trên giường, chị ngủ dưới đất thì tôi ngủ dưới đất, nếu chị ngủ ngoài đường thì tôi cũng ngủ ngoài đường.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
- Nếu tôi ngủ trong đống rác?
Mị Nhi khẽ hỏi.
- Tất nhiên tôi sẽ ngủ trong đống rác.
Hạ Thiên trả lời không chút do dự.
Mị Nhi chợt trầm mặc, một lúc sau nàng mới mở miệng, giọng điệu có chút dịu dàng:
- Trên đất rất lạnh, cậu sẽ không quen đâu.
- Không sao, tôi có thể quen ngay. Nguồn: truyentop.net
Hạ Thiên lại không quan tâm, tuy hắn rất thích ngủ trên giường nhưng ngủ trên mặt đất cũng không có vấn đề, chỉ cần ôm Mị Nhi cùng ngủ cùng nhau, thật sự ngủ trong đống rác cũng không đáng ngại.
Hạ Thiên thừa dịp nói chuyện mà ôm lấy Mị Nhi, bàn tay cũng lặng lẽ bò lên đỉnh núi, đáng tiếc là tay hắn vừa đến chân núi đã bị Mị Nhi phát giác ra, nàng chụp lấy tay hắn, không cho hắn cử động.
- Đừng lộn xộn.
Mị Nhi có chút mất vui, đến lúc nào rồi mà người này vẫn còn muốn chiếm tiện nghi của nàng.
- Vợ Mị Nhi, sao chị nhỏ mọn như vậy?
Hạ Thiên có chút buồn bực, để cho hắn sờ một cái thì có gì mà không được, cuối cùng cũng là vợ hắn, sớm muộn gì cũng phải cho hắn sờ vào chứ?
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1545199/chuong-1147.html