- Một du khách mà thôi.
Người đàn ông cười nhạt một tiếng, dù súng của Hoắc Chinh chĩa vào người nhưng hắn làm ra vẻ như không nhìn thấy, giống như căn bản không thèm quan tâm đến khẩu súng kia.
Sau khoảnh khắc này người đàn ông áo bào xám xoay người nhìn về phía xa, giống như đang quan sát Hạ Thiên và công chúa Sama. Nhưng Hoắc Chinh thật sự không xác định được điều này, vì lúc này hắn căn bản không thể nào nhìn thấy vị trí của công chúa Sama và Hạ Thiên.
- Anh muốn gì?
Fadini cũng rút súng chĩa vào người đàn ông mặc trường bào xám rồi khẽ quát.
- Tôi là một du khách, tất nhiên đến đây ngắm cảnh.
Người đàn ông trường bào xám cũng không quay đầu, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh:
- Tôi nghĩ các người cũng không có tư cách cấm ngắm cảnh chứ?
- Anh không phải du khách bình thường.
Hoắc Chinh vẫn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn người đàn ông áo bào xám, vì người này xuất hiện quá đột nhiên.
Nếu người bình thường xuất hiện ở vùng phụ cận thì Hoắc Chinh sẽ phát hiện ra ngay, nhưng khi người này xuất hiện thì hắn căn bản không phát hiện ra điều gì, nếu không phải đối phương mở miệng thì hắn căn bản còn chưa biết.
- Bình thường hay không chỉ là tương đối mà thôi.
Người đàn ông áo bào xám vẫn nhìn về phương xa:
- Có lẽ đối với cậu thì tôi không phải là người thường, nhưng đối với những du khách bình thường thì cậu cũng là du khách không bình thường, mà hai người vừa rồi cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1545190/chuong-1138.html