- Tiểu Kiện, con ngồi dậy làm gì? Nằm xuống, mau nằm xuống … …
Tiêu Đại Minh vội vàng chạy đến.
Vương Tú Phân cũng miễn cưỡng nặn ra nụ cười:
- Tiểu Kiện, bác sĩ nói con cần phải nghỉ ngơi, bây giờ tinh thần con không được tốt, ngủ thêm một lát nữa … …
- Mẹ, con cảm thấy tinh thần của con lúc này rất tốt.
Tiêu Tiểu Kiện không nhịn được phải cắt ngang với Vương Tú Phân:
- Con thấy có hơi đói, con muốn ăn thứ gì đó, à đúng rồi, mẹ, con muốn ăn thịt vịt quay Bắc Kinh.
- Sao? Tốt, tốt, bố sẽ mua cho con … …
Tiêu Đại Minh ngây người nhưng vẫn đồng ý, trong lòng có chút chua xót, đứa nhỏ này đã không còn sống được lâu, dù nó muốn gì thì hắn cũng muốn hoàn thành ước nguyện.
- Bố, không cần bố tự đi mua, tự con muốn ra ngoài, con không muốn nằm trên giường.
Tiêu Tiểu Kiện nói rồi bước xuống giường, hắn là người hiếu động, thích vận động, bây giờ nằm trên giường bệnh nhiều ngày, tất nhiên đã sớm không chịu đựng được.
- Tiểu Kiện, con cẩn thận một chút.
Khi thấy Tiêu Tiểu Kiện đứng lên thì Vương Tú Phân vội vàng nhắc nhở, đồng thời muốn đến dìu, vì trước đó hắn có vấn đề về khớp xương, đi đứng khó khăn.
- Mẹ, không cần đỡ, con thật sự không sao.
Tiêu Tiểu Kiện dứt khoát từ chối sự nâng đỡ của Vương Tú Phân, hắn giống như sợ mẹ không tin, vì vậy nhảy vài cái:
- Mẹ xem, con bây giờ đã tốt chưa?
Đúng lúc bụng kêu rột rột, Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1545174/chuong-1122.html