- À , cô ấy tặng cho chị sao?
Hạ Thiên hiểu ra, sau đó mới nhớ đến một chuyện rồi thuận miệng hỏi:
- Đúng rồi, chị Vân Mạn, Liễu Kỳ vẫn chưa quay về sao?
- Tam thúc à?
Liễu Vân Mạn chợt có chút mê mang:
- Nói ra cũng có chút kỳ quái, sau khi Tam thúc ra nước ngoài thì thật sự không trở lại, cũng không biết muốn làm gì. Truớc kia Mai tam thẩm còn có thể liên lạc với Tam thúc, bây giờ giống như căn bản không liên lạc được.
- Xem ra tám phần là Liễu Kỳ toi mạng ở nước ngoài rồi.
Hạ Thiên lười biếng nói.
Liễu Vân Mạn nở nụ cười bất đắc dĩ, nàng cũng không nói gì, Tam thúc của nàng thật sự khó thể nào chào đón, dù nàng không có hảo cảm với Tam thúc cũng không muốn ông ta đi tìm chết, dù sao đó cũng là Tam thúc của nàng.
Xe khởi động, Liễu Vân Mạn chuẩn bị lái xe thì chợt nghe tiếng khóc rất lớn của trẻ con.
Liễu Vân Mạn vô thức quay đầu lại nhìn, nàng phát hiện một người đàn ông đội mũ ôm một đứa bé khoảng hai tuổi chạy vào bệnh viện, mà đứa bé kia đang khóc ngặt ngẽo.
Khi thấy tình cảnh như vậy thì Liễu Vân Mạn cũng không quan tâm, dù sao nơi này cũng là bệnh viện, đứa bé kia có thể là sinh bệnh mà phải đến bệnh viện mà thôi. Thực tế rất nhiều đứa trẻ đến bệnh viện đều khóc, đứa nhỏ này khóc lớn tiếng như vậy cũng không có gì lạ.
Nhưng khi Liễu Vân Mạn chuẩn bị quay đầu lái xe thì đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1545170/chuong-1118.html