Vẻ mặt Tiêu Đại Minh chợt biến đổi lớn, hắn dùng ánh mắt khó tin nhìn Kiều Đông Hải:
- Cậu … Sao cậu… …
- Người các ông muốn tìm là bạn bè của tôi, hắn biết rõ các ông đang tìm, nhưng hắn không muốn các ông tìm ra.
Giọng nói của Kiều Đông Hải rất lãnh đạm:
- Năm xưa các ông nhẫn tâm vứt bỏ hắn thì nên biết có một ngày hai bên gặp mặt sẽ coi như không biết.
- Tôi, năm xưa chúng tôi có khổ tâm … …
Vẻ mặt Tiêu Đại Minh chợt đỏ bừng, nhưng không biết giải thích thế nào cho phải.
- Không có nổi khổ tâm nào đến mức ông phải vứt bỏ con trai ruột của mình.
Kiều Đông Hải khẽ hừ nhẹ một tiếng:
- Tiêu tiên sinh, tôi không muốn nói quá nhiều, tôi nói một câu cuối cùng, các ông từ bỏ hắn, không phải là tổn thất của hắn, mà chính là tổn thất của các ông.
Kiều Đông Hải nói xong những câu như vậy thì xoay người bỏ đi, hắn thật sự cảm thấy rất khó hiểu, Hạ Thiên khủng bố như vậy mà lại bị cha mẹ từ bỏ khi còn nhỏ.
- Chờ chút, Kiều tiên sinh, làm phiền cậu chờ chút.
Tiêu Đại Minh vội vàng đuổi theo, hắn dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Kiều Đông Hải:
- Làm phiền anh chuyển lời cho tiểu Thiên, dù năm xưa chúng tôi có sai thì em trai của nó không sai, em của nó có còn sống hay không, tất cả đều dựa vào nó.
- Các ông nên nghĩ biện pháp khác, theo tôi được biết thì cấy ghép tủy cũng không phải người thân mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1545166/chuong-1114.html