- Xem ra có người không thể nào đoạt lại sư muội của mình.
Âu Dương Cẩn phẫn nộ nói.
- Tiểu Cẩn, việc này cũng đừng nói nữa.
Trong giọng nói của Diêu Vĩ mang theo chút hương vị trách cứ:
- Nếu nói đùa thì không sao, nhưng không nên chơi trò ném đá xuống giếng với bạn bè.
- Anh Diêu, không sao, tôi biết rõ Tiểu Cẩn không có ác ý.
Chung Hạo Vân lắc đầu, hắn cũng rất bình tĩnh với vấn đề này, cuối cùng hắn khẽ thở dài một hơi:
- Thật ra chỉ cần Tiểu sư muội được vui thì tôi cũng rất vui sướng.
- Hạo Vân, cậu có thể hiểu là tốt, tóm lại, tuy tôi không biết Hạ Thiên là ai nhưng chúng ta không cần động đến cậu ta, hơn nữa chúng ta và cậu ta cũng không có cừu hận gì cả, cũng chẳng cần phải tự tạo ra cho mình một kẻ thù mạnh, chúng ta làm công tác kinh doanh, ôn hòa sinh tài mới là chính đạo.
Diêu Vĩ dùng giọng không nhanh không chậm nói.
Mọi người gật đầu, lúc này Âu Dương Cẩn không nói gì nữa, có lẽ sựu rọng lượng của Chung Hạo Vân làm nàng có chút áy náy.
- Nưhng người ta vẫn còn hiếu kỳ, rốt cuộc Hạ Thiên kia là người thế nào?
Quý Yến thầm nói một câu.
Mọi người nhìn Quý Yến, cũng không ai nói gì, nếu nói hiếu kỳ, cũng không phải chỉ một mình nàng hiếu kỳ mà thôi.
Liễu Mộng rầu rĩ đứng bên cầu, cuối cùng nàng cảm thấy nơi này thật sự không có gì vui, mà tiểu bại hoại kia cũng không phải người tốt, nàng chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1545017/chuong-965.html