- Tiểu bại hoại, chị rất tức giận.
Điện thoại vừa nối thông thì âm thanh mất hứng của Liễu Mộng đã truyền đến.
Hạ Thiên vội vàng nói:
- chị Mộng, ai chọc chị tức giận? Tôi sẽ giúp chị xử lý hắn.
- Vậy cậu mau xử lý chính mình đi, chính tiểu bại hoại cậu chọc giận chị.
Liễu Mộng thở phì phò nói.
Hạ Thiên cảm thấy rất vô tội:
- Chị Mộng, sao tôi lại chọc giận chị?
- Chỉ có tiểu bại hoại cậu mới thường xuyên làm chị tức giận.
Giọng điệu của Liễu Mộng vẫn rất mất hứng:
- Cậu mau làm cho chị vui vẻ, nếu không chị ra ngoài đánh người.
- Chị Mộng, tôi thật sự không chọc giận chị.
Hạ Thiên thật sự rất muốn làm cho Liễu Mộng vui vẻ, làm cho vợ mình vui tất nhiên là nhiệm vụ của đàn ông, còn vấn đề Liễu Mộng có muốn ra ngoài đánh người hay không thì hắn chẳng quan tâm, điều này không liên quan gì đến hắn.
- Tiểu bại hoại cậu đúng là, cậu còn chưa thừa nhận sao? Rõ ràng là cậu lén chạy đi mà chẳng đưa chị theo, vậy còn nói không chọc chị nổi giận.
Liễu Mộng càng thêm mất hứng:
- Chị rất giận, tôi không chơi với cậu nữa, cũng không cho cậu ăn bánh bao nữa, sẽ để cho tiểu bại hoại cậu chết đói.
- Chị Mộng, tôi nào có gì đùa chơi đâu, chỗ này chẳng có gì thú vị bằng thành phố Giang Hải, nếu chị thấy thú vị, tôi nhất định sẽ đưa chị đi.
Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu vì sao Liễu Mộng tức giận, nhưng trong lòng hắn cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1544995/chuong-943.html