Tiếng hét trước đó và tiếng súng của Đồng Giang đã đưa đến không ít người, bọn họ thấy Lý Minh Hiên đã ngã trên mặt đất, chuẩn bị tiến lên bắt lấy, nhưng sau khi nghe âm thanh của Lãnh Băng Băng thì những người muốn phóng qua đã vội vàng quay về.
Đây rõ ràng là lựa chọn sáng suốt với bọn họ, thực tế Lý Minh Hiên đã trúng vài phát đạn đã nhảy dựng lên, bộ dạng tuyệt đối không giống như người bị thương.
- Gặp quỷ, người này thành quái vật rồi sao?
Trong lòng Lãnh Băng Băng có cảm giác bất an, với năng lực của nàng bây giờ thì né đạn không thành vấn đề, nàng cũng biết Hạ Thiên có thể đơn giản né đạn, nhưng né đạn cũng không phải là đạn bắn trúng mà không chết. Nàng không biết Hạ Thiên có thể chống đỡ được đạn hay không, nhưng nàng cảm thấy mình bây giờ không thể làm được như vậy, nhưng tên Lý Minh Hiên vốn đã tàn phế này sau khi khôi phục lại bình thường thì giống như không sợ đạn, điều này quá quỷ dị.
- Lãnh Băng Băng, tôi đánh giá thấp cô rồi.
Trong mắt Lý Minh Hiên chợt giống như bùng lên ngọn lửa thiêu đốt:
- Nhưng, dù cô lợi hại thì cũng không giết được tôi, hôm nay nhất định là ngày tử của cô.
Dù hai lần liên tục bị Lãnh Băng Băng đánh trúng nhưng Lý Minh Hiên không có tính toán lùi bước, hắn nói xong câu đó thì lại phóng về phía Lãnh Băng Băng. Lúc này tốc độ tấn công của hắn đã nhanh lên rất nhiều, nhưng lại mất đi tính kết cấu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1544974/chuong-922.html