- Băng Băng, chị có nhà không?
Hạ Thiên lần này đổi giọng, hắn không gọi Lãnh Băng Băng là cảnh sát tỷ tỷ:
- Tôi sẽ về.
- Đừng, không cần về nhà, tôi chưa về đâu.
Giọng điệu của Lãnh Băng Băng có chút uể oải:
- Tối qua tôi ở luôn trong cục công an thành phố, tìm nhân chứng cho Lãnh Hồng Bác, mất rất nhiều thời gian, cũng vừa xong việc.
- À, Lãnh Hồng Bác kia có việc gì không?
Hạ Thiên có chút tiếc nuối, thật ra hắn cảm thấy tiểu tử kia tương đối khá, chẳng qua người này tối qua phá hư chuyện của hắn, làm hắn không thể xơi tái được cảnh sát tỷ tỷ.
- Không có gì, tôi đã tìm người bảo lãnh cho cậu ấy sau thẩm vấn, nhưng vì đề phòng mà tôi đã nói cậu ấy và Vương Vi không nên đến trường, vì thế hai đứa đến ở nhà tôi.
Lãnh Băng Băng khẽ giải thích:
- Bây giờ Hồng Bác và Vương Vi đã về nhà, tôi tạm thời không thể về, vì vậy cậu cũng đừng đi, cậu đến đó với bọn họ cũng không thích ứng.
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Băng Băng, không phải đã xử lý xong rồi à? Sao không về nhà? Cả tối chị chưa ngủ, bây giờ phải ngủ chứ?
Lãnh Băng Băng có chú chần chừ, sau đó nàng dùng giọng xin lỗi nói:
- Chồng, thật xin lỗi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
- Chuyện gì vậy?
Hạ Thiên ngây người, cảnh sát tỷ tỷ sao lại phải xin lỗi? Nàng nào có làm gì có lỗi với hắn?
- Chồng, tôi vốn không muốn tiếp tục làm cảnh sát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1544968/chuong-916.html