- Tống Ngọc Mị ơi là Tống Ngọc Mị, mày cần gì phải khổ sở? Mày cũng không phải thật lòng đối với hắn, sao trông mong hắn có thể thật lòng?
Tống Ngọc Mị thầm nói với chính mình như vậy, nàng rất muốn cố gắng bỏ đi những ý niệm không thoải mái trong đầu, nhưng nàng phát hiện những suy nghĩ này khó thể vứt bỏ.
- Vợ Mị Mị, chị đang suy nghĩ gì vậy?
Âm thanh của Hạ Thiên làm Tống Ngọc Mị giật mình thức tỉnh.
Tống Ngọc Mị lắc đầu, giọng nói vô tình có chút lạnh lùng:
- Không có gì, chỉ nhớ đến vài sự việc trước kia.
- À, vợ Mị Mị, sao chị lại đến thành phố Giang Hải? Chị cố ý đến tìm tôi sao?
Hạ Thiên lại hỏi.
- Bảo tàng thành phố Giang Hải mời tôi đến giám định vài món đồ cổ, vì vậy tôi mới đến đây.
Tống Ngọc Mị thản nhiên nói:
- Nhưng ngày mốt tôi mới làm việc với bọn họ, vì nghĩ cậu ở đây nên tôi đến sớm hai ngày.
Hạ Thiên lập tức vui sướng, vợ Mị Mị quả nhiên đến vì hắn.
Tống Ngọc Mị đến bên giường ngồi xuống, sau đó nàng có vẻ tùy ý nói:
- Đây là lần đầu tiên tôi đến Giang Hải, nếu không có gì thì hai ngày sau cậu theo tôi dạo chơi nhé? Tôi nghe nói phong cảnh nơi đây rất tốt.
- Vợ Mị Mị, tôi không thể theo chị đi dạo chơi được.
Hạ Thiên không khỏi gãi đầu, nếu là bình thường thì hắn nhất định sẽ đồng ý, nhưng hôm nay vợ Mị Mị đến không khéo cho lắm.
Tống Ngọc Mị chợt giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1544892/chuong-840.html