Mười tên thanh niên nhìn Hạ Thiên, cả đám định xông đến. Hạ Thiên thấy tình cảnh như vậy thì có chút vui sướng, hắn lầm bầm:
- Sau khi ăn xong thì thư giãn gân cốt, như vậy sẽ sống lâu. Các chú tiến lên đi, anh vận động chút cho vui.
Nhưng Hạ Thiên lại thất vọng, vì đám kia thấy rõ bộ dạng Hạ Thiên thì đầu tiên là sững sờ, sau đó trên mặt tràn đầy nụ cười, bộ dạng nịnh hót:
- Thì ra là lão nhân gia.
- Hạ thần tiên, ngài dùng cơm ở đây sao?
- Chào Hạ thần tiên.
...
- Chúng mày làm gì vậy?
Dương Miễu có chút tức giận:
- Mau ra tay, đánh xong đi nhậu.
- Đúng vậy, ra tay đi, anh đang muốn thư giãn gân cốt.
Hạ Thiên cũng thúc giục.
Mười mấy người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng bốn tên gần bên cạnh Dương Miễu chợt hanh động, bọn họ chụp lấy tay chân của Dương Miễu rồi giơ lên.
- Điều này...Hạ thần tiên, tên này đầu óc có vấn đề, anh đừng so đo với hắn...
- Đúng vậy, tên này bị tâm thần, chúng tôi đưa hắn đến bệnh viện...
- Đi mau, đi mau...
...
Mọi người ồn ào rồi nâng Dương Miễu bước đi.
- Thả ta ra, thả ta ra, các người làm gì vậy?
Dương Miễu không biết có chuyện gì phát sinh, hắn vừa điện thoại cho người trong thôn, biết có hơn mười người mới vào thị trấn, vì vậy lập tức kéo bọn họ đến hỗ trợ, nào ngờ sự việc lại như vậy?
- Tao không bệnh, tao không bị tâm thần...
Dương Miễu giãy dụa.
- Đám tâm thần thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1544863/chuong-811.html