- Được, vậy thì giữa trưa gặp mặt.
Vân Thanh không nghĩ ngợi nhiều, nàng lập tức đồng ý.
- Được, quyết định như vậy, đợi đến khi anh đến huyện Mộc Dương sẽ điện thoại cho em.
Người đàn ông có vẻ rất vui:
- Trước tiên cứ như vậy, đến lúc gặp mặt sẽ nói chuyện sau.
- Được, giữa trưa gặp lại.
Vân Thanh lên tiếng.
Vân Thanh cúp điện thoại mà không còn buồn ngủ, nàng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn lên trần nhà, ánh mắt có chút xuất thần.
- Chị Vân Thanh, người vừa điện thoại cho chị là ai vậy?
Âm thanh của Hạ Thiên chợt vang lên.
Vân Thanh giật mình tỉnh lại, nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên, nàng phát hiện hắn còn chưa ngủ, đang nhìn nàng bằng ánh mắt tò mò.
- Là bạn học của tôi, tên là Chung Hạo Vân.
Vân Thanh trả lời.
- Bạn học sao?
Hạ Thiên có chút mơ hồ:
- Sao bạn học lại xưng hô kỳ quái như vậy? Vì sao anh ta gọi chị là Tiểu sư muội? Và chị cũng gọi anh ta là Đại sư huynh?
- Chỉ là gọi đùa mà thôi.
Vân Thanh giải thích:
- Năm xưa lớp của chúng tôi có chút đặc thù, đáng lý lớp có ba mươi người, kết quả là không biết vì nguyên nhân gì chỉ còn hai mươi hai người, trở thành một lớp ít sinh viên nhất khoa. Nhưng lớp ít cũng có cái hay, bình thường các lớp khác thì sinh viên có quan hệ rất bình thường, nhưng lớp tôi lại không giống, mọi người quan hệ rất tốt, cũng rất quen thuộc. Khi đó Chung Hạo Vân là lớp trưởng, cũng là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1544824/chuong-772.html