Tên cảnh sát trung niên nghe được lời này thì có chút sững sờ, sau đó hắn căm tức nhìn Hạ Thiên:
- Cậu nói gì?
- Ông cút đi.
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Loại người ngu ngốc như ông ở đây cũng chẳng có tác dụng.
Vân Chí Quang cảm thấy cực kỳ sùng bái Hạ Thiên, vị anh rể này nhìn qua có vẻ còn trẻ hơn cả hắn nhưng quá trâu chó, ngay cả cảnh sát cũng dám mắng, hèn gì có thể cua đứt duôi chị gái.
Đám bảo vệ động vật kia dù cực kỳ kiêu ngạo nhưng cũng phải khách khí với cảnh sát.
- Mày mắng tao sao?
Tên cảnh sát trung niên nổi giận:
- Mày tên gì? Lấy chứng minh nhân dân ra đây?
- Tôi là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên, tôi không muốn lấy giấy chứng minh ra cho đám ngu ngốc các người, tôi cũng không muốn đánh, không muốn ô uế tay.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Cái gì?
Vẻ mặt tên cảnh sát trung niên chợt bến đổi lớn:
- Hạ...Hạ Thiên sao?
- Này, các người còn chưa cút đi sao?
Hạ Thiên có chút mất vui:
- Có phải muốn ăn đòn không?
Vẻ mặt tên cảnh sát trung niên có chút tái nhợt, vẻ mặt một tên cảnh sát khác cũng rất khó coi. Bọn họ thật sự là cảnh sát giao thông, nhưng cũng đều là cảnh sát thành phố Giang Hải, tuy trước nay đám người chưa từng có liên hệ với Hạ Thiên, nhưng nếu chưa từng nghe qua danh tiếng của hạ thiên thì không có khả năng. Lúc này bọn họ mới hiểu, Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1544811/chuong-759.html