An Khả Khả đã đến bên cửa sổ, đã bước một chân ra ngoài, bộ dạng có thể nhảy xuông bất cứ lúc nào.
- Đây chỉ là lầu hai mà thôi, cô thích thì cứ nhảy, nhảy xuống cũng chẳng gãy chân được.
Trịnh Nam Tân dùng giọng không chút hoang mang nói.
An Khả Khả nhìn thoáng qua bên ngoài rồi lập tức choáng váng, đúng vậy, đây chỉ là lầu hai mà thôi, với vị trí của nàng thì chỉ cách mặt đất bốn mét, dù nàng có nhảy xuống, trừ khi đầu đập đất, nếu không sẽ chẳng chết được.
Chủ yếu nhất chính là An Khả Khả không muốn chết, nàng mới mười bảy tuổi, năm nay cũng là năm may mắn nhất của nàng, cuối cùng nàng cũng nổi tiếng, trở thành ngôi sao lớn, nàng không cam lòng ra đi như vậy.
- Tại sao lại như vậy?
An Khả Khả không ngăn được nước mắt chảy ra, nàng nghĩ mãi mà không hiểu vì sao chị Di lại bán rẻ mình, vì tiền sao? Nhưng nàng cũng cho Trần Di đâu ít tiền?
- Khả Khả, làm gì phải tra tấn mình như vậy? Phụ nữ đều có một lần, cho ai mà chẳng như nhau? Nếu em nhảy xuống gãy chân hay dập mặt thì càng không đáng giá.
Trần Di lúc này mở miệng, nàng vừa nói vừa đi về phía An Khả Khả.
- Đứng lại, chị đứng lại đó cho tôi, đừng lại đây.
An Khả Khả đột nhiên la lên:
- Chị đến tôi sẽ nhảy.
- Được, chị không qua, em đừng nhảy. Khả Khả, em trước nay đều rất nghe lời chị, bây giờ nghe chị một lần, sau này em sẽ biết chị làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1544756/chuong-704.html