Hạ Thiên ôm Vân Thanh lách mình ra khỏi thang máy, hắn vội vàng nói:
- Chị Vân Thanh, đã ra ngoài rồi, chị không cần phải sợ.
Vân Thanh khẽ gật đầu nhưng vẻ mặt vẫn rất yếu, trong ánh mắt vẫn còn nổi sợ hãi chưa tán. Nhưng Hạ Thiên có thể cảm giác được khí tức của nàng đã không rối loạn, nhịp tim cũng không còn nhanh như vừa rồi.
- Chị Vân Thanh, chị bị bệnh sợ giam cầm sao?
Hạ Thiên lúc này nhịn không được phải hỏi thăm:
- Nhưng trước đó chị đi thang máy và chẳng có vấn đề gì.
- Trước tiên đưa tôi về trước.
Vân Thanh không trả lời vấn đề của Hạ Thiên, nàng nói rất nhỏ, giọng điệu cũng rất mềm yếu.
- Được rồi.
Hạ Thiên ôm Vân Thanh xuống lầu, sau đó hắn dùng tốc độ nhanh nhất về khách sạn, hắn cũng không đưa Vân Thanh về phòng của nàng, hắn đưa nàng về phòng mình.
Lần này dù liên tục bị Hạ Thiên ôm đi trên đường nhưng Vân Thanh vẫn không phản kháng, nàng rất dịu hiền, thậm chí còn vô thức ôm lấy Hạ Thiên.
Hạ Thiên khẽ đặt Vân Thanh lên giường, sau đó hắn buông nàng ra, cuối cùng còn cầm lấy cổ tay xem tình hình căn bệnh.
- Chị Vân Thanh, chị không việc gì rồi chứ?
Hạ Thiên mở miệng hỏi, tuy hắn đã phát hiện khí tức của Vân Thanh rất vững vàng, nhịp tim cũng bình thường trở lại, nhưng hắn vẫn rất lo lắng.
- Tôi không sao.
Vân Thanh lắc đầu, nàng dựa lên đầu giường, ánh mắt có chút lơ lửng, giống như đang nhớ về một vấn đề nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1544714/chuong-662.html