Lại là những tiếng kêu rên thảm thiết, đám người cố gắng chạy ra ngoài đại sảnh bị Hạ Thiên đá văng trở lại, hơn nữa còn nện lên người đám chuẩn bị bỏ chạy theo sau, tất cả đều lăn đùng ra đất.
- Đúng là một đám ngu như heo, nếu anh cho các chú bỏ chạy như vậy thì còn mặt mũi gì nữa?
Hạ Thiên bất mãn nói một câu, sau đó hắn đảo mắt lên người một tên đàn ông:
- Này, chú đến đây.
Tên đàn ông này cúi đầu làm người ta không nhìn rõ tướng mạo, nhưng vì nguyên nhân cúi đầu mà không biết Hạ Thiên đang gọi ai, vì vậy hắn không có chút phản ứng.
Hạ Thiên lóe người đến bên cạnh tên đàn ông, hắn xác đối phương lên rồi nói:
- Này, chú không nghe thấy sao?
Tên đàn ông cuối cùng cũng ngẩng đầu, người này hơn ba mươi, bộ dạng có vẻ nhã nhặn, lúc này hắn cũng rất hoảng sợ:
- Anh...Anh vừa nói gì?
- Vừa rồi chú nói mọi người bỏ chạy phải không?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên đàn ông:
- Anh nhớ giọng nói của chú, khi anh còn ở thành phố Giang Hải, có phải chú đã điện thoại cho anh không?
- Tôi..Tôi không biết anh đang nói gì.
Tên đàn ông tỏ ra rất kinh hoàng:
- Anh mau thả tôi ra.
- Thằng ngu mày có phải là Thái Tử không?
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào tên đàn ông, sau đó hắn hỏi.
- Tôi không biết cái gì là Thái Tử, tôi chi vừa đến nơi này, cha tôi là phó chủ tịch thành phố ở đây, anh mau thả tôi ra, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1544681/chuong-629.html