Hạ Thiên nghiêm trang trả lời:
- Thật ra tôi không nói khoác.
- Trả sách cho tôi.
Giọng nói của Tống Ngọc Mị trở nên lạnh nhạt.
- Sách này xem không tốt, tôi đã xem qua rồi, rất chán.
Hạ Thiên cũng không có ý muốn trả sách cho Tống Ngọc Mị.
Trong giọng nói của Tống Ngọc Mị mang theo hương vị trào phúng:
- Tôi tin cậu đã từng đọc qua tiêu đề quyển sách này, tôi cũng tin cậu có công phu rất khá, nhưng tôi không có hứng thú với cậu.
Hạ Thiên có chút buồn bực, sao hắn lại cảm thấy Tống Ngọc Mị không tin mình nhỉ?
- Này, chúng ta đánh cuộc được không?
Hạ Thiên rất thích đánh cuộc, vì đánh cuộc thường tìm được vợ.
- Đánh cuộc cái gì?
Tống Ngọc Mị hình như cũng có hứng thú.
- Chị không tin tôi đã đọc qua quyển sách này sao? Tôi nói tôi rất thuộc nó.
Hạ Thiên cười hì hì nhìn Tống Ngọc Mị:
- Chị dám đánh cuộc không?
- Cậu...Cậu nói cậu thuộc Thiên Đạo Kinh sao?
Tống Ngọc Mị chợt sinh ra cảm giác buồn cười, những năm nay đàn ông thích khoác lác, hơn nữa đặc biệt thích khoác lác trước mặt người đẹp. Nhưng tên thanh niên này nói khoác quá trớn, đúng là có chút ngu ngốc.
Hạ Thiên gật đầu rất chuyên chú:
- Đúng vậy, khi tám tuổi tôi đã thuộc lòng nó rồi.
- Nếu cậu thua, cậu có tình nguyện biến mất khỏi mắt tôi không?
Tống Ngọc Mị dùng giọng nhàn nhạt hỏi.
- Không có vấn đề.
Hạ Thiên trả lời:
- Nếu tôi thắng, tôi muốn ôm chị.
- Cái gì?
Trong mắt Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1544599/chuong-547.html