Lãnh Băng Băng bị chọc tức bởi những lời của Hạ Thiên, nàng không thể nhịn được nữa mà phải rống lên:
- Cậu có biết xấu hổ không? Cậu chiếm tiện nghi của tôi, còn nói tôi ngủ với cậu, bắt tôi phải chịu trách nhiệm sao? Dù muốn truy cứu cũng chỉ là đồ lưu manh cậu muốn ngủ với tôi, vì vậy cậu phải chịu trách nhiệm mới đúng.
Hạ Thiên bị Lãnh Băng Băng mắng một chặp mà không chút tức giận, ngược lại hắn còn nở nụ cười sáng lạn:
- Cảnh sát tỷ tỷ nói đúng, tôi sẽ chịu trách nhiệm với chị, sau này chị sẽ là vợ tôi.
Lãnh Băng Băng chợt ngẩn ngơ, đồ lưu manh kia rõ ràng đang cố ý châm chọc nàng, cố ý để nàng nói ra câu vừa rồi.
- Tôi không cần cậu chịu trách nhiệm.
Lãnh Băng Băng tức giận rống lên một câu, sau đó nàng ngoắc taxi rồi nahnh chóng leo lên.
Khi Lãnh Băng Băng còn chưa kịp đóng cửa thì Hạ Thiên đã chui vào.
- Cậu làm gì? Tôi phải về nhà.
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
Hạ Thiên không nói lời nào, hắn chỉ ngồi như tượng. Lãnh Băng Băng không còn cách nào khác đành phải dịch sang bên kia, tặng vị trí vừa rồi cho Hạ Thiên, mà lúc này hắn cũng đóng cửa xe lại.
- Đi đâu?
Tài xế taxi mở miệng hỏi.
- Khu Cảnh Uyển đường Đông Sơn.
Lãnh Băng Băng mở miệng nói, lưu manh Hạ Thiên không đi, như vậy nàng sẽ cho hắn làm ô sin cả buổi tối, bây giờ trong nhà nàng tất cả vật dụng đều bị đám người ủy ban kỷ luật làm rối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1544249/chuong-197.html