- Thật ra cũng không có gì, sự việc giống như những gì anh suy đoán, ba người kia bị một thủ pháp thôi miên khống chế, anh chỉ giải trừ bọn họ khỏi bị thôi miên mà thôi, chỉ đơn giản là vậy thôi.
Hạ Thiên hời hợt nói.
Kiều Đông Hải nghe vậy thì có chút mơ hồ:
- Bị thôi miên khống chế sao? Có chuyện gì xảy ra?
- Ba tên kia bị người ta thôi miên khống chế, sau đó bị đưa vào một phần ký ức, vì vậy bọn họ tự nhận mình đã bắt cóc. Tôi dùng phương pháp châm cứu giải trừ bọn họ khỏi bị thôi miên, bọn họ tất nhiên sẽ không nhớ rõ anh là ai.
Hạ Thiên giải thích:
- Vì tôi không thể nào trực tiếp thi châm, vì vậy đành phải ngưng tụ băng châm để châm cứu từ xa, loại phương pháp này rất tiêu hao thể lực, vì vậy mới té xỉu.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Tên khốn kia đã xuất hiện, tôi phải tìm được tên kia, nếu không sau này sẽ còn gặp rất nhiều phiền toái.
- Tên khốn nào?
Kiều Đông Hải càng nghe càng mơ hồ:
- Hạ Thiên, cậu đang nói đến ai vậy?
- Bây giờ có một tên y thuật lợi hại đang chống đối với tôi, đây là lần thứ ba rồi, nhưng tôi không biết hắn là ai. Đến khi tôi tìm được thì nhất định phải xử lý.
Hạ Thiên có chút tức giận:
- Tên khốn này đã làm tôi té xỉu hai lần.
- Y thuật rất lợi hại sao?
Liễu Mộng có chút hiếu kỳ:
- Tiểu bại hoại, chẳng lẽ còn có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1544224/chuong-172.html