- Kiều Tiểu Kiều, người đàn ông của cô tra tấn tôi, tôi sẽ ghi nhớ. Mễ Hồng trầm mặc một lúc lâu, sau đó tức giận nói một câu. - Cô ghi nhớ thì rất tốt, như vậy cô sẽ không bị nếm trải tư vị kia. Kiều Tiểu Kiều cười nhạt một tiếng, ngay sau đó nàng kéo tay Hạ Thiên rồi xoay người: - Chồng, chúng ta đi thôi. - Đúng, tôi đã sớm muốn đi, đúng là không chút thú vị. Liễu Mộng ôm lấy một cánh tay khác của Hạ Thiên, nàng kéo Hạ Thiên ra ngoài. Cũng khó trách Liễu Mộng cảm thấy không có gì vui vẻ, nàng luôn ở bên cạnh nhìn mà chẳng được tham gia, tất nhiên là không thú vị. Mễ Hồng nhìn đám người Hạ Thiên đi khuất mà gương mặt có chút vặn vẹo, tối hôm trước nàng còn bị người ta tra tấn, bây giờ lại gặp phải một tình cảnh tra tấn cực kỳ khủng bố, điều này làm cừu hận trong lòng nàng bùng lên dữ dội. - Chị Hồng, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Phương Sở khẽ hỏi. - Trước tiên tìm được kẻ chính thức bắt tôi rồi nói sau. Mễ Hồng nghiến răng nghiến lợi nói. - Còn Kiều gia, chúng ta có nên tiếp tục với bọn họ không? Phương Sở có chút chần chừ. - Kiều gia để sau rồi nói. Trong mắt Mễ Hồng lóe lên cái nhìn oán độc: - Tên khốn Hạ Thiên kia dám tra tấn tôi, một ngày nào đó tôi sẽ trả đũa. Một loại cảm giác mệt mỏi kéo đến, Mễ Hồng ngồi xuống ghế sa lông khong chút sức lực. Sau đó nàng lấy điện thoại ra bấm số: - Tạ Lệ, cô đến cục cảnh sát. ... .... Trên đường về tòa nhà Kiều gia, Hạ Thiên nhận được điện thoại của Liễu Vân Mạn, hỏi rằng khi nào thì đến khu Danh Điển, bây giờ em họ của nàng đang chờ. Nhưng thời điểm này rất quan trọng với Kiều gia, Hạ Thiên không thể rời khỏi Kiều thiếu gia, vì vậy hắn để Liễu Vân Mạn chở em họ đến tòa nhà Kiều gia, hắn có thể ở đó chữa bệnh cho em nàng. - Kiều tiểu thư, đã điều tra xong thân phân của ta bên bắt cóc. Hạ Thiên vừa cúp điện thoại thì Kiều Hoàng Nhi đã nhận được một cú điện thoại, sau đó báo cáo với Kiều Tiểu Kiều: - Đó là ba tên cướp ở bên ngoài, vài ngày trước mới đến Giang Hải, không có liên lạc gì với bất cứ ai ở Giang Hải, bọn họ cũng không có bạn bè anh em nhưng đều là loại liều mạng, không giống như bị uy hiếp. Mặt khác cảnh sát cũng đã dùng máy phát hiện nói dối, căn cứ vào kết quả thì đã xác định ba người kia nói thật. - Vậy thì quá kỳ quái, đại ca không thể cho bọn họ đi bắt cóc, bọn họ sao lại nhận định mình được đại ca sai khiến? Kiều Tiểu Kiều nhíu mày: - Hơn nữa máy phát hiện nói dối cũng chứng tỏ cả ba không nói dối, điều này có vẻ không bình thường. - Vợ à, có lẽ bọn họ bị người ta động tay động chân. Hạ Thiên chen vào một câu: - Anh nghe sư phụ nói qua, dụng cụ phát hiện nói dối cũng không chuẩn, nếu tâm lý của đối phương rất ổn định thì sẽ không thể cho ra kết quả chính xác. Nhưng người bình thường sẽ không có tâm lý ổn định, còn có một khả năng khác, đó chính là đối tượng cứ nói những lời không đúng sự thật, nhưng hắn lại cho rằng đó là sự thật. - Chồng, anh có thể nói rõ ràng được không? Em còn chút mơ hồ. Kiều Tiểu Kiều hỏi. - À, nói đơn giản thì ba người kia có khả năng bị thôi miên. Hạ Thiên giải thích: - Nếu đưa vào ký ức của bọn họ vài phần khác biệt, như vậy bọn họ sẽ thật sự cho rằng sẽ bị Kiều Đông Hải sai khiến đi bắt cóc. - Thôi miên sao? Kiều Tiểu Kiều có chút kinh ngạc: - Chồng, như vậy thuật thôi miên có tồn tại ở đây không? - Tất nhiên là có, thật ra anh cũng biết. Hạ Thiên thuận miệng nói: - Nhưng anh rất lười, như vậy rất phiền toái, không bằng anh trực tiếp ra tay. Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hạ Thiên, các nàng bắt đầu nghi ngờ có phải sắc lang này dùng thuật thôi miên, vì vậy mới khiến cho tiểu khư lao đầu vào như vậy. - Chồng, nếu có người bị sử dụng thuật thôi miên, như vậy anh có thể nhìn ra được không? Kiều Tiểu Kiều lại hỏi. - Tất nhiên là có thể, chồng em có gì không làm được? Hạ Thiên bắt đầu khoe khoang. - Có trâu bay trên trời. Kiều Phượng Nhi nhịn không được phải nói câu châm chọc. - Phượng Nhi, trâu bay đâu? Sao tôi không thấy? Liễu Mộng thật sự phải thò đầu ra nhìn, nhưng sau đó lại dùng ánh mắt bất mãn nhìn Kiều Phượng Nhi: - Sao lại lừa gạt nhau thế? - Cô ấy là người lừa đảo, tất nhiên rất thích gạt người. Hạ Thiên nghiêm trang nói. - Sao? Phượng Nhi, thì ra cô thích lừa đảo. Liễu Mộng mất hứng: - Sao không nói cho biết sớm. - Tôi không phải người lừa đảo. Kiều Phượng Nhi rất buồn bực, nàng định châm chọc Hạ Thiên, sao biết bị đổ oan là dân lừa đảo? - Phượng Nhi, không sao, thật ra lừa đảo cũng không đáng là gì, tôi còn là siêu cấp ma nữ. Liễu Mộng ở kia an ủi Kiều Phượng Nhi. Kiều Phượng Nhi rất buồn bực, nàng cũng không phải là kẻ lừa đảo. Đúng lúc này thì Kiều Tiểu Kiều mở lời: - Chồng, trước tiên em sắp xếp nhé, tối nay anh đến gặp ba tên cướp, để xem bọn họ có bị người ta ra tay hay không, thế nào? - Không có vấn đề. Hạ Thiên nhanh chóng đồng ý. Sau đó Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều quay về tòa nhà Kiều gia, mà cũng không lâu sau thì Liễu Vân Mạn đã đưa em họ đến. Đã thu tiền thì phải làm việc, Hạ Thiên luôn có đạo đức nghề nghiệp, vì vậy hắn nhanh chóng chữa bệnh cho đứa em họ Liễu Dũng của Liễu Vân Mạn, thời gian khoảng hai mươi phút. Khi Liễu Dũng từ trên giường đứng lên thì Hạ Thiên lập tức ôm Liễu Mộng vào lòng, vì vậy mà Liễu Dũng không khỏi trợn mắt há mồm, thần y nhân lúc nhà cháy mà hôi của này không phải là anh rể lớn sao? Sao lúc này lại thành dượng rồi? Liễu Vân Mạn thấy vẻ mặt của Liễu Dũng thì lập tức hiểu đối phương đang nghĩ gì, vì vậy nàng vội vàng kéo em đi, nếu không đợi thêm chút nữa cũng không biết sẽ được nhìn thấy tình cảnh khủng bố nào khác. Sau khi Hạ Thiên ôm Liễu Mộng khôi phục được thể lực thì Kiều gia liên tục gặp phải đả kích cuối cùng cũng có được một tin tức tốt, đó chính là Tạ Lệ đến cục cảnh sát nói mình vu cáo, đây chẳng qua chỉ là một trò chơi hiếp dâm, còn giao ra một đoạn phim khác. Chỉ cần xem xét đoạn băng này thì có thể chứng minh đó là một trò chơi, vì vậy mà Tạ Lệ vì vu cáo đã bị bắt vào đồn, còn Kiều Đông Vân được thả ra. Kiều Chấn Quốc biết được tin tức này thì không thể không thừa nhận cháu gái thiên tài của mình có năng lực không giống người thường. Mới có vài giờ mà đã thu phục được Mễ Hồng, Tạ Lệ phải tự mình đến cục cảnh sát lật lại bản án của Kiều Đông Vân, đây là điều mà trước đó lão không ngờ tới, lão đã chuẩn bị tâm lý để chiến đấu lâu dài. - Tiểu Kiều, làm tốt lắm. Kiều Chấn Quốc điện thoại cho Kiều Tiểu Kiều, cũng không che giấu sự tán thưởng của mình: - Kiều gia có cháu thì đúng là có thể yên tâm. - Nhị bá, đây là công lao của chồng cháu. Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói. Kiều Chấn Quốc có chút trầm mặc, sau đó nói: - Tiểu Kiều, dù công lao là của ai cũng không quan trọng, đều là người nhà cả, vì vậy cũng không cần cảm tạ. - Chỉ cần Nhị bá xem chồng cháu là người một nhà, như vậy khỏi cần cảm ơn anh ấy. Kiều Tiểu Kiều nói. - Tiểu Kiều, lần trước bác không hiểu rõ Hạ Thiên, rõ ràng là bác không đúng, cháu thông cảm cái nhé. Giọng điệu của Kiều Chấn Quốc rất thành khẩn. - Nhị bá, bác là trưởng bối của cháu, ngẫu nhiên hồ đồ thì cháu cũng không đặt trong lòng. Trong giọng nói của Kiều Tiểu Kiều có mang theo hương vị cổ quái, hình như còn có chút ranh mãnh. - Được rồi, Nhị bá thừa nhận, là bác hồ đồ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Kiều Chấn Quốc có chút dở khóc dở cười, tiểu nha đầu kia đúng là không chừa đường cho người khác. Kiều Chấn Quốc dừng lại một chút rồi nói: - Tiểu Kiều, bây giờ Nhị bá phải tiếp khách, cũng không thể nói thêm, chuyện của Đông Hải phải nhờ vào cháu. - Vâng, Nhị bá. Lúc này Kiều Tiểu Kiều cũng không tiếp tục làm khó đối phương. Kiều Tiểu Kiều cúp điện thoại rồi nhìn Kiều Hoàng Nhi: - Hoàng Nhi, phía cục cảnh sát đã sắp xếp cho chồng tôi gặp mặt ba tên bắt cóc chưa? - Hoàng Hải Đào nói trước đó vì sắp xếp cho Hạ Thiên gặp mặt Kiều đại thiếu gia mà bị thượng cấp biết, bây giờ rất bị động, vì vậy bây giờ không cho Hạ Thiên gặp mặt ba tên cướp. Kiều Hoàng Nhi gật đầu. Kiều Tiểu Kiều nhíu mày, nàng tưởng rằng chuyện này sẽ dễ sắp xếp nhưng bây giờ xem ra sự việc cũng không thuận lợi. Đúng lúc Kiều Tiểu Kiều trầm tư thì điện thoại đã vang lên. - Chị Băng Băng, có chuyện gì sao? Kiều Tiểu Kiều nhận điện thoại, một lát sau trên mặt đã xuất hiện nụ cười: - Cám ơn chị Băng Băng, em vào chồng sẽ đến ngay. Kiều Tiểu Kiều đang phiền não vì không thể nào được gặp ba tên bắt cóc, đúng lúc này lại được Lãnh Băng Băng đưa đến cho đại lễ. Lãnh Băng Băng biết Kiều Tiểu Kiều muốn gặp mặt ba tên cướp một lần, mà Hoàng Hải Đào không đồng ý, vì vậy nàng nghĩ biện pháp khác. Nửa giờ sau Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều vào cục cảnh sát, mà Lãnh Băng Băng thì đang chờ bọn họ. - Cảnh sát tỷ tỷ. Khi thấy Lãnh Băng Băng thì Hạ Thiên lập tức chào hỏi. - Tiểu Kiều, mau vào thôi, bọn họ sẽ lập tức áp giải phạm nhân đi ra. Lãnh Băng Băng không quan tâm đến Hạ Thiên, nàng vội vàng thúc Kiều Tiểu Kiều. - Chồng, anh vào đi. Kiều Tiểu Kiều gật đầu, đoàn người nhanh chóng đi vào cục cảnh sát. Khi tiến đến tầng trệt và đi vào hành lang thì thấy một nhóm cảnh sát áp tải ba người đàn ông đi đến. - Ba người này chính là ba tên bắt cóc. Lãnh Băng Băng khẽ nói một câu, đây cũng chính là biện pháp mà nàng muốn Hạ Thiên gặp mặt ba tên cướp. Bây giờ ba tên cướp sẽ bị đưa đến trại tạm giam, trên đường đi tất nhiên sẽ được chạm mặt, còn chạm mặt có tác dụng gì hay không thì nàng không cần phải lo. Đám người Hạ Thiên xuất hiện tất nhiên sẽ làm cho đám cảnh sát chú ý, bên kia hình như bước chậm lại, mà có một người tiến lên nhanh hơn chính là Khâu Minh. - Đứng lại, Kiều Tiểu Kiều, lúc này hai người vừa đến quán bar Thiên Hậu uy hiếp Mễ Hồng, bây giờ muốn uy hiếp nhân chứng sao? Khâu Minh tiến lên ngăn cản đám người Hạ Thiên, hắn quát lên rất nghiêm nghị. - Khâu Minh, bây giờ Kiều tiểu thư đến phối hợp với chúng tôi điều tra một vụ án, không liên quan gì đến anh. Giọng nói của Lãnh Băng Băng lạnh như băng: - Anh không cần làm ảnh hưởng đến vụ án của tôi. Khi hai người đang cãi nhau thì Hạ Thiên tiến lên, hắn đi về phía ba tên cướp, sau đó hắn trượt chân, hắn lảo đảo trượt về phía trước, cũng đúng lúc bổ nhào lên người một tên cướp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]