Lãnh Băng Băng thấy Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh rời khỏi phòng bệnh mới thở phào một hơi, cuối cùng cũng gạt tên lưu manh đi chỗ khác.
Lãnh Băng Băng quay đầu nhìn Vân Thanh, sau đó khẽ nói:
- Luật sư Vân, bây giờ chị có thể nói với tôi được rồi.
- Đội trưởng Lãnh, tôi phải hỏi chị một vấn đề trước.
Vân Thanh hít vào một hơi thật sâu, giống như đang cố gắng quyết định một vấn đề trọng đại:
- Chị có thể bảo chứng gặp phải lực cản gì cũng có thể tra án không?
- Tất nhiên, tôi có thể đảm bảo. Nguồn: truyentop.net
Lãnh Băng Băng trả lời không chút do dự.
Vân Thanh lại trầm mặc.
Lãnh Băng Băng không khỏi nhíu mày:
- Luật sư Vân, chị không cần cố kỵ quá nhiều, tôi sẽ sắp xếp người bảo vệ chị.
Vân Thanh lắc đầu:
- Đội trưởng Lãnh, tôi không phải sợ chết, tôi sợ chính là dù cho chị biết, sợ rằng chị cũng không tìm được chứng cứ gì.
- Luật sư Vân, nếu chị có manh mối mà không nói ra thì tôi đây tất nhiên sẽ khó thể tìm được thêm chứng cứ.
Lãnh Băng Băng thản nhiên nói:
- Nếu là vụ án không có manh mối, dù tôi không kết án thì cũng chỉ có thể đặt sang một bên. Tôi cũng không gạt chị, gần đây Giang Hải sinh ra rất nhiều án chết người, đội cảnh sát hình sự chúng tôi cũng rất bề bộn, cũng không thể dồn tất cả tinh lực lên một vụ án riêng biệt.
- Đội trưởng Lãnh, tôi có thể nói cho chị biết một cái tên.
Vân Thanh khẽ nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/1544159/chuong-107.html