Cao Danh Dương thấy bộ dạng nơm nớp lo sợ của Chung Lực mà thật sự mất vui: - Ai lại đến? Ai làm cho anh sợ hãi như vậy? - Cao thiếu gia, chính là...Chính là Hạ Thiên. Chung Lực lắp bắp nói, hắn thật sự bị Hạ Thiên dọa cho sợ hãi. - Cái gì? Cao Danh Dương đột nhiên đứng lên: - Hắn ở đâu? Đưa tôi đến xem. - Cao thiếu gia, không cần đi. Một âm thanh lười biếng vang lên trong phòng, đúng là Kiều Đông Hải và Hạ Thiên, mà người vừa nói chính là Kiều Đông Hải. Vẻ mặt Cao Danh Dương chợt biến đổi, hắn không ngờ Kiều Đông Hải lại xuất hiện cùng lúc với Hạ Thiên. Nhưng ngay sau đó vẻ mặt Cao Danh Dương đã xuất hiện nụ cười, hắn nhiệt tình chào đón Kiều Đông Hải: - Đông Hải, cậu đến rất đúng lúc, tôi đang chuẩn bị hẹn cậu ra ngoài uống vài ly. Cao Danh Dương không chào hỏi Hạ Thiên, bộ dạng giống như không quan tâm đến đối phương, dù hắn có ẩn nhẫn cũng khó thể tươi cười với người này được. - Xem ra gần đây tâm tình của Cao thiếu gia rất tốt. Kiều Đông Hải cười cười, hắn tự rót rượu cho mình rồi cạn sạch. Vẻ mặt Cao Danh Dương lập tức trở nên u tối, Kiều Đông Hải cố ý châm chọc mình sao? Hắn nói tâm tình của mình gần đây rất tốt sao? - Đông Hải, xem ra tâm tình của cậu là rất tốt. Cao Danh Dương chậm rãi nói. Kiều Đông Hải tùy tiện ngồi xuống: - Đó là Cao thiếu gia nói thôi, thật ra bây giờ tâm tình của tôi tốt được sao? Cũng không biết thằng khốn nạn nào mời sát thủ đến giết Tiểu Kiều nhà tôi, nếu Tiểu Kiều xảy ra chuyện thì sau này sợ rằng sẽ không còn xu nào mua rượu uống, nếu đã không có rượu thì rõ ràng là muốn lấy mạng của tôi, anh nói xem, tâm tình của tôi có tốt được không? - Sao? Có chuyện này à? Cao Danh Dương rất ngạc nhiên: - Ai ăn gan hùng gan báo mà dám xuống tay với Kiều Tiểu Kiều? Kiều Đông Hải dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Cao Danh Dương: - Điều này cũng làm tôi cảm thấy kỳ quái, theo lý thì người thường không có gan như vậy, Cao thiếu gia, anh thấy ai có gan? Trái tim Cao Danh Dương chợt nhảy dựng lên, hắn nhìn ánh mắt Kiều Đông Hải mà hiểu rõ, đối phương rõ ràng đến đây hỏi tội, thì ra chuyện này bị người ta đổ lên đầu hắn. - Đông Hải, tôi nghĩ rằng trong thành phố Giang Hải không ai có gan như vậy. Cao Danh Dương cười nhạt một tiếng, hắn nói lời này để nói rõ mình không liên quan. Kiều Đông Hải mỉm cười: - Tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng tôi hình như nghe được một tin tức, thủ đô có người muốn gây bất lợi cho nhà chúng tôi, vì vậy tôi chợt nghĩ không biết có phải do người thủ đô làm ra hay không? Nghe nói Cao thiếu gia có rất nhiều người quen ở thủ đô, cũng không biết Cao thiếu gia có thể chỉ điểm cho mọi người hiểu có người nào ở thủ đô muốn gây khó cho nhà chúng tôi? Kiều Đông Hải nói như vậy đã quá rõ, Cao Danh Dương biết mình không thể tiếp tục giả vờ hồ đồ. Hắn chậm rãi thở ra một hơi nhìn thẳng Kiều Đông Hải rồi nói: - Kiều thiếu gia, cậu đang hoài nghi tôi. Kiều Đông Hải lắc đầu, hắn chỉ Hạ Thiên: - Cao thiếu gia, chúng ta quen biết nhau đã lâu, tôi tin anh sẽ không làm ra những chuyện như vậy. Nhưng cậu em rể này của tôi mấy ngày trước có hiểu lầm với anh, bây giờ Tiểu Kiều xảy ra chuyện, cậu ấy nghi ngờ lời nói của anh cũng là bình thường, anh nói xem có đúng không? - Hạ Thiên, cậu hoài nghi tôi sao? Cao Danh Dương cuối cùng cũng không thể không quay sang Hạ Thiên. Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Cao Danh Dương, hắn ra vẻ thở phào: - Anh còn nhận ra tôi sao? Tôi còn tưởng đầu anh có vấn đề, cha anh có nói cho anh biết, nếu tôi không muốn cứu anh thì chỉ sống được thêm nửa năm hay không? Hạ Thiên nói ra những lời này thì Tô Tiểu Xán chợt kinh hoàng, Kiều Đông Hải lại rất bình tĩnh, chuyện này hắn biết khá rõ, khi Hạ Thiên chữa cho Cao Danh Dương thì hắn cũng có mặt. - Như vậy thì sao? Cao Danh Dương cắn răng hỏi. - Vậy cũng được, sống thêm nửa năm nữa cũng tốt. Đúng rồi, hỏi anh một vấn đề, dạo này còn hứng thú vui đùa với phụ nữ nữa không? Hạ Thiên cười hì hì hỏi. - Hạ Thiên, cậu muốn gì cứ nói trực tiếp. Cao Danh Dương thật sự phẫn nộ: - Đừng tưởng rằng tôi nằm trong tay thì cậu muốn nói gì tôi phải nghe nấy, tôi nói cho cậu biết, Cao Danh Dương tôi tình nguyện chết cũng không làm chó cho cậu. Hạ Thiên bĩu môi, hắn ra vẻ không cho là đúng: - Anh đừng quá quan tâm đến mình, tôi không thích chó, cũng sẽ không muốn nuôi đàn ông làm chó. - Hạ Thiên, vấn đề kia cần gì phải hỏi, có đàn ông nào mà chẳng thích phụ nữ? Kiều Đông Hải ở bên cạnh chen lời, hắn cũng không muốn tạo ra tình hình quá căng với Cao Danh Dương. Nguồn truyện: Truyện FULL - Được rồi, cho rằng anh vẫn còn hứng với phụ nữ. Hạ Thiên nhìn Cao Danh Dương rồi cười hì hì: - Nhưng anh quá thảm, dù có người đẹp lột trần trước mặt cũng không thể ăn, anh nói xem, trong thời gian nữa năm mà cứ phải trải qua những ngày như vậy thì đau khổ không bằng chết. Cao Danh Dương nghe Hạ Thiên nói như vậy thì vẻ mặt chợt biến đổi, hắn dùng tay chỉ Hạ Thiên, cơ thịt trên mặt chợt co rút, hai mắt phun lửa: - Mày, đúng là mày giở trò quỷ. - Hiểu là tốt! Hạ Thiên nở nụ cười sáng lạn: - Nói đi, là thằng nào muốn giết vợ tôi? - Việc này không liên quan gì đến tao. Cao Danh Dương tức giận nói: - Hạ Thiên, nếu tao biết mời sát thủ thì người phải chết là mày, không phải là Kiều Tiểu Kiều. - Lời này cũng đúng. Hạ Thiên nhìn Kiều Đông Hải: - Anh thấy thế nào? - Điều này...Tôi cũng thấy đúng. Kiều Đông Hải khẽ gật đầu, Cao Danh Dương nếu thật sự mời được sát thủ thì nên trực tiếp ra tay với Hạ Thiên. Hạ Thiên gật đầu, hắn lại nhìn Cao Danh Dương: - Được rồi, coi như anh nói thật, nhưng anh chắc chắn sẽ có thể điều tra được thằng nào muốn giết vợ tôi. Tóm lại, khi nào anh điều tra đươc thì sẽ trở thành đàn ông chân chính, nếu không thì cứ tiếp tục kéo dài cuộc sống khổ sở. Hạ Thiên không đợi Cao Danh Dương đáp lời mà đứng dậy: - Đã nói hết lời, chúng ta đi thôi - Cao thiếu gia, lần sau chúng ta sẽ cùng uống rượu. Kiều Đông Hải đứng dậy, hôm nay hắn xem như là người hầu của Hạ Thiên. Cao Danh Dương không nói gì nhưng vẻ mặt càng tối tăm, hắn không muốn khuất phục Hạ Thiên, nhưng theo tình hình bây giờ thì hình như hắn không còn biện pháp nào khác. Trừ khi hắn tìm được thần y chữa lành tình trạng mất đi năng lực đàn ông. Sau khi Cao Danh Dương tỉnh dậy thì bác sĩ đã làm kiểm tra toàn diện, kết quả là thân thể không có vấn đề gì, điều này làm hắn cảm thấy rất nghi ngờ. Hạ Thiên nói rằng hắn sống chỉ được nửa năm, điều này sợ rằng chỉ là đe dọa suông. Nhưng ngày hôm sau, Tiểu Hàm mà gần đây hắn rất say mê nhảy thoát y trước mặt làm hắn hoảng sợ phát hiện ra một vấn đề, một bộ phận nào đó trên cơ thể không có phản ứng. Vài ngày sau hắn nhiều lần làm thí nghiệm, cuối cùng hắn phát hiện mình mất đi năng lực đàn ông. Trước đó Cao Danh Dương còn cho rằng vấn đề này do cơ thể chưa hoàn toàn bình phục, nhưng vừa rồi Hạ Thiên nói ra vài câu đã làm hắn xác nhận một sự thật, đối phương đã động tay động chân lên người mình. - Kiều thiếu gia, Hạ Thiên, hai người đi thong thả. Khi thấy Cao Danh Dương không nói lời nào thì Tô Tiểu Xán lập tức đứng lên tiễn khách. Hạ Thiên đột nhiên quay đầu, hắn nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Xán một lúc lâu. Mãi đến khi Tô Tiểu Xán cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, tưởng rằng đối phương có "sở thích mới" thì Hạ Thiên mới dùng giọng khó hiểu nói: - Sao mày không giảm béo? Sao không giảm béo? Tô Tiểu Xán nghe vấn đề này mà cảm thấy rất nhức đầu, hắn đã cố gắng nhiều lần, người này chẳng lẽ không biết sao? Tô Tiểu Xán vì giảm béo mà ngày nào cũng dậy sớm chạy bộ, buổi tối thậm chí còn bỏ qua cơ hội vận động cùng người đẹp mà tự mình chạy trên máy đến nửa đêm. Hắn còn chưa giảm béo sao? Mỗi ngày hai mươi bốn tiếng hắn đã bỏ mất mười hai tiếng giảm béo, người này còn hỏi vì sao chưa giảm béo? Cũng may Kiều Đông Hải giải thích hộ Tô Tiểu Xán một câu: - Hạ Thiên, thật ra Tô thiếu gia rất tích cực giảm cân, nhưng những sự việc này quá khó khăn. - Giảm béo mà khó sao? Hạ Thiên ra vẻ rất khó hiểu: - Tôi lại thấy rất dễ. Tô Tiểu Xán rất muốn lấy thịt đè người, nhưng trọng lượng của hắn ép chết một người đẹp thì còn có thể, muốn đánh nhau thì không phải là đối thủ của Hạ Thiên. - Nhịn bộ dạng mày quá béo cũng đáng thương. Hạ Thiên dùng ánh mắt đồng tình nhìn Tô Tiểu Xán: - Nếu mày muốn giảm béo thì đến tìm tao, tao bao mày một tháng giảm từ ba trăm chín mươi mốt cân bây giờ xuống còn một trăm chín mươi mốt cân. "Hừ, tao không cần mày thương!" Trong lòng Tô Tiểu Xán thầm oán hận Hạ Thiên, ngay sau đó hắn lại phản bác: - Tôi ba trăm chín mươi cân, không phải ba trăm chín mốt. - Về cân lại đi chú em. Hạ Thiên lười biếng nói một câu, sau đó xoay người rời khỏi phòng. - Tô thiếu gia, Hạ Thiên nói có thể giúp cậu giảm béo là sự thật, cậu có thể suy xét lại. Kiều Đông Hải nói một câu cuối cùng rồi đổi theo Hạ Thiên. Mà vẻ mặt Cao Danh Dương lại càng khó coi. Khi rời khỏi Đêm Giai Nhân thì Kiều Đông Hải không nhịn hỏi một câu: - Hạ Thiên, cậu thật sự làm Cao Danh Dương thành thái giám sao? - Đó là đương nhiên, người cướp vợ tôi chỉ có hai kết quả, một là hết, hai thành thái giám. Hôm đó Tiểu Kiều không muốn hắn chết, vì vậy tôi cho hắn làm thái giám. Hạ Thiên nói bằng giọng điệu đương nhiên. Trong lòng Kiều Đông Hải chợt phát lạnh, hắn nhắc nhở chính mình sau nà ngàn vạn lần không nên cướp vợ của tên này. Đáng lý dựa theo lẽ thường thì người này là em rể Kiều Đông Hải, tất nhiên Kiều Đông Hải sẽ không cướp vợ của em rể. Nhưng vấn đề là Hạ Thiên quá tham lam, ngoài em gái Kiều Đông Hải thì còn có một đám người đẹp khác, sợ rằng sau này hai bên còn tranh chấp người đẹp với nhau. Kiều Đông Hải suy nghĩ một chút rồi nói: - Nếu Cao Danh Dương thật sự điều tra ra kẻ nào có dã tâm với Tiểu Kiều, như vậy cậu sẽ khôi phục cho hắn sao? - Lúc đó còn phải xem tâm tình của tôi thế nào đã. Hạ Thiên thuận miệng nói. Kiều Đông Hải lập tức cảm thấy Cao Danh Dương quá đáng thương, tên kia còn làm đàn ông hay không thì phải xem vào tâm tình của Hạ Thiên. Điều này quá mơ mịt, cũng ý nghĩa là tương lai của Cao Danh Dương quá mờ mịt. - Đông Hải, đã lâu không gặp. Một âm thanh vang dội vang lên, Kiều Đông Hải quay đầu nhìn lại, vẻ mặt biến đổi lớn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]