EDITOR: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal),còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
Hạ Tồn chưa bao giờ cùng người khác trải qua thời kì phát tình cho nên ở những phương diện khác cũng không có cách nào so sánh chênh lệch giữa Alpha với Beta.
Không nói đến những thứ bất đồng, ngay từ đầu y đã hiểu, Lương Hoằng nhẫn nại có hạn, cho nên Hạ Tồn khi chưa vượt qua được thời kì mẫn cảm, cũng sẽ không ỷ lại vào đối tượng của mình cùng phát tình.
Sau khi lên giường, Lương Hoằng tiếp tục làm việc tại một căn phòng khác, ở thành phố khác hay một quốc gia khác là chuyện bình thường.
Trong phòng, mùi vị tin tức tố của một Omega đang tìm phối ngẫu rất nồng nặc, giống như đang bị tràn ra rất nhiều, ngọt ngào như nước ép trái cây. Bởi vì từ đầu đến cuối, Hạ Tồn không thu được tin tức tố đáp lại mình nên chỉ có thể dùng bản năng sinh lý tự trải qua thời kì phát tình.
Mỗi lần Lương Hoằng làm cho Hạ Tồn đạt cao trào đều giống như lần đầu tiên, cũng vì thế mà lâu dài Hạ Tồn mất đi khả năng tự kiềm chế, y lại rơi vào một trận run rẩy trong cơn khoái cảm mãnh liệt.
Cơn phát tình dần lui đi, trên thực tế không cần làm tiếp nhưng không biết Lương Hoằng đã nói gì mà đầu óc của Hạ Tồn lúc này giống như đã biến thành hồ dán không thể đáp lại, liền bị ấn trở về giường một lần nữa cắm vào.
Y có yêu cầu Lương Hoằng lặp lại một lần nữa nhưng hắn không hề trả lời, chỉ là áp sát cái má của mình lên trên mặt y.
Vì thế, Hạ Tồn có thể nhìn rõ lông mi của hắn xe kẽ theo từng động tác cắm rút, mặt mày cau lại, tựa hồ so với đáp án thì hắn để ý đến chuyện làm tình hơn.
Hạ Tồn mơ mơ màng màng nghĩ, người đến kì phát tình là Lương Hoằng mới đúng.
Cuối tháng tám, trên diễn đàn của công ty chính thức ra văn bản xác nhận Lương Hoằng được thăng chức đến tổng bộ làm việc, công ty liền tổ chức tiệc chia tay cho hắn phi thường náo nhiệt.
Nửa tháng sau, Hạ Tồn nghỉ việc.
Quản lí chi nhánh khuyên can y hồi lâu, còn đồng ý tăng 30% lương, nhưng Hạ Tồn nói rằng y phải kết hôn, thì quản lí chi nhánh mới tiếc hận thả y đi.
Vào ngày Lương Hoằng trở lại Cục giám sát để tiếp tục nhiệm vụ, các kênh tài chính lớn và báo chí liên tiếp đưa tin về cuộc khủng hoảng tài chính của WAG International Media do bê bối có liên quan đến anh ninh quốc gia và SFC (*) đã chính thức vào cuộc điều tra.
(*) SFC = Securities And Futures Commission = Ủy ban Chứng khoán và Hợp đồng tương lai
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal),còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
Sắp vào đông chí, ngoài trời mưa mù mịt, nhiệt độ bên ngoài chỉ có 6oC, hơn nữa còn có gió nhẹ nên cơ thể càng cảm thấy lạnh hơn.
Trước khi ra ngoài, hai người lấy hai chiếc ô đã để sẵn ở huyền quan.
Lương Hoằng không còn lái chiếc xe Cayenne nữa mà thay vào đó là chiếc Mercedes màu đen thông dụng nhất ở Tòa thị chính. Hạ Tồn vẫn còn lái chiếc Volvo theo sau Lương Hoằng, sau đó rẽ phải, một trước một sau rời khỏi tầng hầm giữ xe.
Cục giám sát nằm ở ngoại thành, cách xa trung tâm thành phố tấc đất tất vàng, kiến trúc cơ bản vẫn sử dụng thiết kế của hai mươi mấy năm về trước, chỗ để xe cho nhân viên nằm ở ngay khuôn viên, dọc theo hai bên đường là một hàng cây long não thẳng tắp xanh mướt bốn mùa.
Trước khi xuống xe, Hạ Tồn kiểm tra lại tài liệu mà y với Lương Hoằng cần phải nộp lên.
Ngoài cửa xe, mưa mỗi lúc một lớn, giọt mưa cũng nặng hơn.
Lương Hoằng đã xuống xe, có đồng sự nhận ra hai người, người đó một tay cầm ô một tay bắt tay với hắn. Từ góc độ của Hạ Tồn có thể thấy được nước mưa rơi thành hàng trên cổ tay của Lương Hoằng sau đó lăn xuống, làm ướt nhẹp cổ tay áo khoác màu đen và dây đeo đồng hồ của hắn.
Hạ Tồn đi phía sau bọn họ, nhìn Lương Hoằng đáp lại những nghi vấn của đồng sự, nghe thanh âm ôn hòa của hắn, trong đầu lại hiện lên một Lương Hoằng bình dị, gần gũi.
Vào ngày làm việc đầu tiên, mọi người đều bị mắc mưa, chỉ còn mười phút nữa là hết giờ đánh thẻ chấm coog thì trong phòng hồ sơ chỉ có Phó phòng Chu Mộng.
Cô là một Beta đã qua tuổi bốn mươi, rất thích đan len, các nhân viên làm ở Cục giám sát hơn ba tháng đều được cô tặng cho một chiếc túi len.
Chu Mộng theo kiểm tra tài liệu, từ chứng minh thư, hộ chiếu, điện thoại di động cho đến thẻ lương và hồ sơ quan hệ cá nhân mà Lương Hoằng và Hạ Tồn đã dùng trong thời gian 'nhậm chức' ở WAG International Media.
Còn có báo cáo công tác quan trọng nhất do chính Lương Hoằng viết.
Chu Mộng đem túi hồ sơ nhận lấy rồi phân loại cẩn thận, sau đó muốn lật xem báo cáo công tác, nhưng khi nhìn rõ bút tích thì khép lại tập văn kiện.
Nàng gạt nước mưa bị dính trên lớp bìa bằng nhựa plastic, cười hỏi: "Thiếu chữ kí nữa là xong, y có để lại một bức ảnh nào không?"
"Kí tên không thuộc quyền quản lí của tôi, truyền hình cáp xác định đã xóa sạch sẽ, chúng tôi cũng không có chụp ảnh chung."
"Bữa tiệc ngày đó cũng không có?"
"Không có."
Đối với những trường hợp tương tự, toàn bộ hành trình quan sát Hạ Tồn công tác, Lương Hoằng còn giống với máy theo dõi hợp tư cách hơn, không uống rượu cũng không tính là cái gì, ngay cả đồ ăn hắn cũng không đụng đến.
Ngày chi nhánh của WAG ở Hải Thành làm tiệc chia tay cho hắn, tiếng người huyên náo, bầu không khí cũng ầm ĩ đến náo nhiệt.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal),còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
Hạ Tồn còn nhớ lúc đó, người ngồi bên phía tay trái của Lương Hoằng là giám đốc bộ phận kế hoạch, liên tiếp chúc rượu hắn, chính gã cũng đã uống không ít, trong lời nói thập phần không muốn chia tay Lương Hoằng, giống như tình cảm hai người đã sâu đậm, mặt và cổ của gã đã hồng đến muốn xuất huyết. Lúc kênh tài chính và kinh tế phát một đoạn phỏng vấn ngắn của gã, Hạ Tồn đã rất nhanh liền nhận ra.
Khi đó, hai đồng nghiệp đang ngồi cùng với Hạ Tồn muốn lén lút chụp hình của Lương Hoằng, nhưng không phải quá mức mong muốn nên sau khi bị y ngăn cản hai lần thì cũng không tiếp tục nữa.
Những thủ tục bàn giao này với Hạ Tồn đã hết sức quen thuộc, hơn nữa y và Lương Hoằng cũng không phải là nhân vật quan trọng đóng vai trò quyết định, càng giống như cấp cho Lương Hoằng một cái lý lịch không quá quan trọng nên rất nhanh đã kết thúc, thuận tiện Hạ Tồn lấy một ít thuốc chế sau đó trở về phòng làm việc của mình.
Phòng làm việc được niêm phong ba tháng, trên bệ cửa sổ, mặt bàn và nền đất đều tích một tầng bụi mỏng.
Một buổi sáng dùng để dọn dẹp và chỉnh lý tài liệu lúc trước, khoảng chừng mười một giờ rưỡi, Hạ Tồn đến căn tin để ăn cơm trưa, trong khi y đang lấy súp thì chạm phải Lương Hoằng cùng Cục trưởng Trương Tranh, mỗi người cầm một khay đồ ăn cùng song song đi đến.
Hai người đối mắt, Lương Hoằng tiếp nhận bát súp trong tay của y, Hạ Tồn liền quay người lại lấy thêm hai bát súp nữa rồi dẫn hai người đến bàn của mình ngồi.
Hạ Tồn cúi đầu ăn cơm, Lương Hoằng và Cục trưởng cũng không có quá nhiều lời để nói nên đều ăn rất chuyên tâm.
Một phần cơm trưa ăn đã hết, ba người mời tìm đề tài nói chuyện.
Trương Tranh nói đến buổi phỏng vấn vừa kết thúc của ba Lương Hoằng ở nước ngoài và ca ngợi bài phát biểu của ông về vụ đánh bom ở Cơ quan lập pháp. Lúc cuộc nói chuyện dừng lại Hạ Tồn đứng dậy chuẩn bị tạm biệt rời đi trước, nhưng lại bị Trương Tranh gọi lại, hỏi han về công tác của y.
Trương Tranh là một Alpha đồng trang lứa với ba của Lương Hoằng, trước đây từng làm việc ở Tòa án Tối cao và Quốc hội, sau mười năm nghỉ hưu, ông thừa nhịp sức nóng còn lại của mình đến Cục giám sát nhậm chức. Ông gọi Lương Hoằng là A Hoằng, Hạ Tồn là Tiểu Hạ, nhưng thái độ của ông thân cận của ông đối với Lương Hoằng và Hạ Tồn là hoàn toàn bất đồng.
Hạ Tồn thành thật trả lời: "Tháng này cháu sẽ ở lại Cục, mạng cục bộ ở đây cần phải nâng cấp lại, chủ nhiệm Vương nói cần phải thay đổi thuật toán."
Trương Tranh cười híp mắt đánh giá Hạ Tồn, nói với Lương Hoằng: "Tiểu Hạ trước giờ kiệm lời, đúng không?"
Thời điểm Lương Hoằng ngồi xuống vẫn thẳng lưng, nhưng thân thể không có hề để lộ hắn có bao nhiêu căng thẳng, người khác nhìn vào đều biết rằng hắn là một đứa trẻ có giáo dưỡng, hắn dùng ngữ khí giống như lúc đàm luận về bài phỏng vấn của ba mình, nói: "Y ấy nói không nhiều."
"Nhưng hai cậu là đồng học, nên sẽ ngầm ăn ý với nhau."
Lương Hoằng lại nói: "Phải."
Sau khi được quan tâm hỏi han, Hạ Tồn lần thứ hai đứng dậy, lần này y thành công rời đi.
Buổi tối, Lương Hoằng về đến nhà thì thời gian đã muộn hơn so với bình thường, lúc hắn vào cửa, Hạ Tồn vừa mới mang bát mì vừa mới ăn xong đi rửa, y từ phòng bếp ló đầu ra hỏi: "Mưa còn chưa tạnh sao?"
Lương Hoằng phủi phủi hơi nước trên vai áo, nói: "Vẫn còn dai dẳng."
Hạ Tồn nhân tiện lấy cho hắn một đôi dép lê đã được tiêu độc, sau khi hắn cất chìa khóa xe cẩn thận thì thấp giọng nói: "Chắc sẽ không tạnh đâu."
Hạ Tồn nghe ra trong giọng của hắn có một chút oán giận, nghiêng đầu mím môi cười một cái, lại không nghĩ đến Lương Hoằng lập tức hỏi mình: "Em cười cái gì?"
Hạ Tồn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Không có gì!"
Lương Hoằng nhìn y một cái, Hạ Tồn vẫn duy trì biểu tình thành khẩn trên gương mặt của mình, cũng may hắn không nói gì nữa, đi vào phòng rửa tay thay quần áo, sau đó hắn trở lại phòng khách, đến ngồi dựa vào trên ghế sô pha.
Hạ Tồn vốn đã ngồi trên chiếc ghế của mình thường nằm dài để viết thuật toán cho mạng cục bộ trong Cục giám sát, thế nhưng không qua bao lâu, Lương Hoằng đã đứng dậy, đến cái kệ gỗ ở chỗ góc phòng nhìn mười mấy chậu cây nhỏ còn chưa ra hoa.
Hạ Tồn không thể không giải thích: "Em có hỏi người bán, người ta nói như vậy là bình thường, cây không có chết."
Lương Hoằng không nói tin hay là không tin, chỉ lấy điện thoại di động ra chụp mấy bức ảnh.
Hạ Tồn dừng một chút, cúi đầu tiếp tục viết thuật toán của chính mình.
Lương Hoằng mở một hộp cơm còn tỏa nhiệt tự mình ăn, sau đó gọi hai cuộc điện thoại rồi đến thư phòng, dọc đường đi vẫn còn nói chuyện qua điện thoại.
Chờ hắn xong việc, thuật toán của Hạ Tồn cũng hoàng thành được 5%, nhưng y vẫn còn đang nghi vấn không biết còn chỗ nào sai sót hay không.
Hắn thuận tiện đã tắm rửa sạch sẽ, khoác trên mình chiếc áo ngủ bằng lụa sẫm màu, dây thắt lưng được buộc lại chỉnh tề, đi đến ban công cách Hạ Tồn mấy bước rồi mở cửa sổ ra hút một điếu thuốc.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal),còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
Hạ Tồn tiến lên ôm Lương Hoằng từ phía sau lưng, cánh tay cùng gò má của y đều dán lên lưng áo của hắn, lúc đầu y cảm thấy có chút lạnh nhưng rất nhanh liền ấm lên.
Thời điểm Lương Hoằng mặc âu phục, thân hình của hắn nhìn không quá mức cường tráng, chỉ bời vì hắn cao lớn mà hiện ra khí thế rất mạnh, chỉ có khi Hạ Tồn ôm lấy hắn, y mới phát hiện vai và cơ ngực của hắn có bao nhiêu cứng rắn.
Lương Hoằng nắm lấy cổ tay của Hạ Tồn đang đặt trên eo của mình, tin tức tố của y lại bắt đầu mất khống chế, cuối cùng y bị Lương Hoằng ôm vào trong phòng ngủ.
Trước đó nửa tháng, khi ba của Lương Hoằng nhận phỏng vấn ở nước ngoài, còn hắn thì bị phái đến Cơ quan lập pháp, tham gia xử lý vụ án đánh bom, hừng đông ngày hôm nay hắn mới đáp chuyến bay về lại Hải Thành, về đến nhà chưa được nửa giờ đã phải thay quần áo cùng Hạ Tồn đến Cục giám sát để khôi phục chức vụ.
Ăn ngay nói thật thì Hạ Tồn căn bản không có cách nào chống lại thân thể của Lương Hoằng.
Một tay Lương Hoằng nắm lấy đùi Hạ Tồn, một tay khác thì đặt lên vai của y, nửa khuôn mặt của hắn chôn ở hõm cổ của người dưới thân, thời điểm hắn tiến vào bên trong y, Hạ Tồn có thể thấy vài giọt mồ hôi trên tấm lưng trần trụi của hắn.
Tay, chân và mông của Hạ Tồn giống như bị đính lại một chỗ, đã làm đến lần thứ hai mà y vẫn không thể nói được lời nào.
Bởi vì để cho Lương Hoằng tiến vào nên hai chân của Hạ Tồn bị mở rộng ra, bộ phận chen giữa đùi của hai người theo động tác của hắn mà không ngừng tạo ra tiếng nước, Lương Hoằng thở dốc khiến cho hơi nóng phả vào tuyến thể nhạy cảm sau gáy của Hạ Tồn, trong đầu của y chợt lóe lên suy nghĩ: Y bị Lương Hoằng làm đến chết rồi.
Không biết làm đến lần thứ bao nhiêu, Hạ Tồn theo bản năng tránh né hạ bộ đang cương cứng của Lương Hoằng, nhưng lại bị hắn cắn lên tuyến thể rồi hung hăng sáp nhập vào y.
Tin tức tố mất kiểm soát tràn ra, nước mắt làm ướt đẫm lông mi và đôi gò má của Hạ Tồn, khoái cảm Lương Hoằng mang đến khiến y loạn thất bát tao, nhưng đối phương lại quá mức bình tĩnh dùng ngữ khí trầm thấp nhưng có chút tàn nhẫn nói bên tai của y: "Hạ Tồn, đến cuối cùng có gì kích thích em lại khiến cho em phát tao thành như vậy?"
Hạ Tồn không còn lời nào để nói, không chỗ dung thân, chỉ có thể mở rộng chân phối hợp với động tác đâm rút của Lương Hoằng.
Rất lâu sau khi kết thúc cuộc mây mưa, Hạ Tồn mới chú ý tới ngoài cửa sổ đã tạnh mưa, ở trên tầng cao y không thể nghe được tiếng xe chạy dưới đường mà chỉ có thể thỉnh thoảng nghe được chút tiếng gió.
Hạ Tồn được Lương Hoằng ôm trong lòng, nửa cơ thể phía trên của y nằm ngoài trên lồng ngựa của hắn, Lương Hoằng phải tiếp một cuộc điện thoại nhưng cái tay còn lại vẫn như có như không mơn trớn mí mắt nóng hỏi vì khóc của y.
Hạ Tồn quá mệt mỏi, không có nghiêm túc lắng nghe nội dung cuộc điện thoại của Lương Hoằng, y cũng không chú ý hắn cúp máy lúc nào.
Lương Hoằng không nhận được câu trả lời cho câu hỏi 'Chỗ đó có bị thương hay không?' của mình, lúc hắn chuẩn bị tự mình vén chăn lên kiểm tra thì Hạ Tồn mới hoàn hồn, luống cuống tay chân kéo chăn quấn lại thân thể nói không có bị thương. Có thể vì biểu tình quẫn bách của Hạ Tồn, Lương Hoằng đột nhiên nở nụ cười, Hạ Tồn còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý nên cảm giác tim giống như ngừng đập, rồi nghe hắn vỗ lưng mình nói: "Không đau thì đi tắm thôi."