*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
42.
Quách Nhất Thần và tôi sống trong hang hai ngày, mỗi ngày đúng giờ tôi thay băng, rửa sạch vết thương cho anh đều đặn. Cái đống lớn mà dân làng bán cho tôi gọi là Bạch dược không biết có tác dụng gì không, nhưng tác dụng chống viêm của amoxicillin thì không thể nghi ngờ được. Tôi nghiền amoxicillin thành bột rồi đắp lên vết thương của Quách Nhất Thần, sau hai ngày, tình trạng viêm nhiễm của anh ấy đã cơ bản biến mất, tuy rằng cử động vẫn còn bất tiện nhưng tính mạng của không còn nguy hiểm nữa. Không biết tiếng gió bên ngoài thế nào, tôi không dám đi xe đến thị trấn, chỉ có thể đi bộ đường núi với anh. Thân hình khá khỏe, tuy mang vết thương nhưng không chậm hơn tôi bao nhiêu. Đoạn đường núi đi thật chán, tôi câu có câu không kể cho anh nghe chuyến đi gay cấn từ Phù Châu đến Mãnh Đôi với Bạch Đoạn, anh chăm chú lắng nghe rồi chỉ cho tôi những kiến thức sinh tồn. Quách Nhất Thần hiểu rõ hơn tôi mặt này, mấy ngày đó, anh dạy tôi bắt rắn trong rừng nướng ăn, nếu may mắn, tôi có thể bắt được linh miêu hay chồn gì đó, đoạn đường đi cũng không buồn chán lắm.
Cả hai chúng tôi đều không nhắc đến Trương Nguyên, tôi biết chủ đề này gần như là một điều cấm kỵ.
Tôi ăn ngủ ngoài trời với anh thêm bốn năm ngày nữa, cuối cùng chúng tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hap-lan-thu-hai/1312621/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.