*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
9.
Vậy là cái câu hỏi tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng từ thuở nhỏ - lúc mẹ tôi bỏ nhà trốn đi, cha ruột tôi đang ở nơi nào - giờ đã có lời giải đáp. Lúc đó ông ta còn đang bận thi đại học ở Phù Châu.
"Tại sao lúc trước ông không nhận tôi?" Tôi lẳng lặng nhìn thẳng vào mặt ông.
Chung Viên không nói gì.
"Cho nên giờ tôi cũng không muốn nhận ông nữa." Giọng tôi lạnh băng, chẳng có bất kỳ cảm xúc gì, "Ông cút đi."
Tôi nghĩ nếu như mẹ tôi kịp để lại di ngôn, bà nhất định sẽ muốn tôi và ông ta nhận cha con, nhưng chuyện này rất tiếc tôi không thể làm được. Thậm chí tôi còn cảm thấy hơi giận người mẹ quá cố của tôi, tại sao cuối cùng rồi bà cũng có thể tha thứ cho một kẻ như Chung Viên cơ chứ, thậm chí còn tính toán sống chung với ông ta suốt quãng đời còn lại. Khi đó tôi đã tự nhủ với chính mình, gã đàn ông đã cướp đi tất cả của mẹ thì đừng mơ tưởng sẽ cướp luôn được con trai của bà.
Hôm hạ táng mẹ, Quách Nhất Thần cũng chịu khó đáp máy bay từ Vân Nam về dự tang, còn mang theo một vòng hoa thay mặt Trương Nguyên đang trong doanh trại không ra được lại đây. Mẹ tôi mất được vài hôm tôi mới gọi điện báo cho Quách Nhất Thần. Khi đó Quách Nhất Thần đã làm ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-hap-lan-thu-hai/1312586/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.