Ta tên Lý Khinh Nguyệt, Lý trong triều đại Lý Chu, Khinh Nguyệt trong trăng sáng trên trời cao.
Vừa bước lên bậc thang, phía sau truyền đến tiếng gọi đầy lưu luyến của mẫu thân:
"Nguyệt nhi."
Mẫu thân muốn nói rồi lại thôi, bà lệ rơi lã chã nhìn ta, trong mắt có vạn vàn cảm xúc.
Chóp mũi ta khẽ cay, không kìm được đỏ hoe mắt, lời dặn dò của mẫu thân vẫn còn văng vẳng bên tai.
"Nguyệt nhi, con đã lớn rồi, ta biết ta không thể ngăn cản con."
"Con đường này là do con tự chọn, con đã chọn thì hãy đi cho tốt, dũng cảm tiến về phía trước, nhưng chúng ta sẽ luôn đứng phía sau con, giúp con trấn giữ con đường phía sau, cho đến khi con đi đến nơi mà chúng ta không thể nhìn thấy."
Giọng nói trầm ấm như tiếng chuông cổ ngàn năm của phụ thân vang lên, ông dẫn đầu quỳ xuống hô lớn:
"Thần cung tiễn công chúa, công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."
[Công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!]
[Nguyệt nhi, ngươi đã bước đi trên một con đường đầy chông gai, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?]
[Ta nghĩ nàng ấy chắc chắn đã chuẩn bị tâm lý, cho dù phía trước là núi cao hay sóng dữ, gian nan hiểm trở, nàng cũng sẽ không lùi bước.]
[Rải hoa rải hoa! Ta tuyên bố Tư Khinh Nguyệt, từ nay về sau, ngươi sẽ không còn bị giam cầm trong hoang dã, ngươi sẽ đi đến phương xa, đến bầu trời, đến đáy biển, đến bất cứ nơi nào ngươi muốn.]
Không biết từ khi nào, dòng bình luận trở nên hòa thuận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-goi-ta-la-nu-phu-doc-ac-ac-thi-ta-lam-nu-phu-thi-khong/4682227/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.