Sau khi kí huyết khế Lăng Tuyết và Đại Lưu trở về Hoa Đình, vốn Lăng Tuyết gọi hai cha con họ Âu đi cùng nhưng bọn họ nói núi Hỏa Băng sau khi Lăng Tuyết giải phong ấn thì linh khí vẫn còn tụ họp ở đây rất thuận lợi cho việc tu luyện của họ. Lăng Tuyết cũng không ép buộc họ làm gì
- Đại Lưu, bây giờ ta mới để ý tuổi tác của những người ở đây không giống bề ngoài của họ đúng không?
Lăng Tuyết bỗng nhiên hỏi Đại Lưu. Nàng nhớ không lầm thì tên này sống hơn vạn năm đi còn cha con họ Âu nữa, bọn họ biết hình dáng Quân Nhi như thế nào thì tuổi của bọn họ cũng không hề nhỏ.
- Chủ nhân thật tinh mắt.
Đại Lưu không tiếc lời mà khen Lăng Tuyết.
- Thời gian trong linh lưu ngọc mặc dù chậm hơn bên ngoài gấp hai lần nhưng về cơ bản những động vật sống thì không có biến đổi về thể xác nữa chỉ phát triển về linh hồn thôi. Tính tới nay ta cũng đã là một vạn bảy trăm ba mươi lẻ bảy tuổi rồi, Khả Hùng chỉ ít hơn ta ba mươi tuổi còn Khả Ly thì một trăm. Lúc trước Khả Ly không nói tuổi thật cho chủ nhân vì sợ ngài không tin.
Móe, tuổi của nàng chưa đến một phần vạn của bọn họ hay sao?
Đang chìm trong kinh hãi thì nàng nghe một giọng nói non nớt truyền vào trong đầu.
- Người đã là chủ nhân của ta, bây giờ chỉ cần người muốn ta có thể thay đổi định luật này.
Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-gioi-nu-than/3156207/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.