Không chiến lực? Không linh lực? Kinh mạch tắc nghẽn?...
- Chủ nhân... người thật là phế vật. – Sau khi kiểm tra Lăng Tuyết, Đại Lưu không lưu tình phán một câu.
- Ta biết rồi, ngươi xem có cách nào không? – Nàng không muốn là phế vật đâu a.
Đại Lưu chìm vào im lặng một lúc lâu, nàng cũng chẳng làm phiền hắn suy nghĩ điều quan trọng nhất bây giờ là phải tăng thực lực
- A... quyết định vậy đi. – Sau mấy phút suy nghĩ Đại Lưu cuối cùng cũng nói chuyện làm cho nàng vui mừng.
Hay quá, vậy là có cách để nàng không còn là phế vật a.
- Hôm nay phải ăn cơm của Ly nhi nấu. – Đại Lưu nói tiếp.
Cốp.
- Đau, chủ nhân sao đánh ta. – Mỗ nam nào đó ôm đầu la lớn.
- Ta bảo người tìm cách giúp ta chứ không phải nghĩ cách ăn cơm. – Tức chết nàng.
- Ta là đang suy nghĩ cho người. – Đại Lưu khóc không ra nước mắt.
Ta là bị oan a.
- Hửm, vậy ngươi ta nói ta nghe xem.
Lăng Tuyết kiếm một chỗ ngồi xuống nhàm chán nghe Đại Lưu giải thích.
- Cha của Ly nhi là Hùng bá bá, bá ấy là người giỏi nhất về mấy cái này.
- Vậy họ đang ở đâu? – Giọng của Lăng Tuyết có thể nghe thấy có chút cao hứng.
- Ở trong không gian này, lúc trước ta có kể cho chủ nhân về Linh Lưu ngọc rồi, ma tộc biến mất nhưng minh giới vẫn còn người sống được Quân Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-gioi-nu-than/3156195/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.