Ấm, ấm quá.
Lăng Tuyết cảm thấy toàn thân mình được ôm ấp cực kì ấm áp, mở đôi mắt của mình nàng nhìn thấy khắp nơi là màu trắng.
Chẳng lẽ nàng chết rồi sao? Cũng đúng ăn luôn một trái bom không chết mới là lạ.
- Con gái.
Giọng nói này... không sai được là cha và mẹ.
- Cha, mẹ hai người ở đâu? Trả lời con đi.
Nàng bất chấp tất cả mà la to. Nàng muốn gặp họ, nàng cực kì nhớ họ.
Nhưng trớ trêu thay dù nàng có la khan cả giọng cũng không thể thấy thân ảnh của ba mẹ mình. Nàng lấy tay che đi khuôn mặt, từng giọt nước mắt lọt qua khe hở mà rơi xuống.
Cảm giác ấm áp lại đến ở sau lưng, nàng nhanh chóng quay lại. Không nhìn thì thôi mà đã nhìn thì nàng không tin vào mắt mình nữa.
- Cha mẹ, là cha cha mẹ thật sao?
Đúng, trước mặt nàng là hai khuôn mặt hiền từ mà Lăng Tuyết thường xuyên tưởng nhớ - cha mẹ nàng.
- Con gái, xin lỗi.
- Sao cha mẹ phải xin lỗi con là người phải xin lỗi mới đúng.
Lắc nhẹ đầu, mẹ của nàng ôm lấy thân hình của Lăng Tuyết.
- Cha mẹ ra đi sớm để mình con một mình, bao nhiêu năm qua ba mẹ đều dõi theo con
- Không đâu ạ, ba mẹ đã cho con sinh mệnh này, ba mẹ đã giúp con được sống.
Nghe người con mình nói như thế bà không thể kìm được nước mắt thậm chí cha của nàng cũng có những giọt nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-gioi-nu-than/3156187/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.