Chương trước
Chương sau
Ngao Kiệt ôm Hồ Thập Bát, càng lúc càng kinh hãi.

Thân thể Hồ Thập Bát trong lòng càng ngày càng lạnh như băng. Cái lạnh tựa như từ cốt tủy Hồ Thập Bát tản ra vậy, bất kể y tăng nhiệt độ thân thể mình lên mà ôm chặt lấy Hồ Thập Bát như thế nào, cũng không thể làm ấm hắn. Nếu không phải vẫn còn một tia khí tức mỏng manh, Ngao Kiệt thật sự hoài nghi có phải Hồ Thập Bát đã. . .

Ngao Kiệt ôm Hồ Thập Bát gần như muốn bốc hơi, lại chỉ có thể lo lắng hoàn lo lắng, một chút biện pháp cũng không có.

Đang lúc rối bời, hạnh hoàng sắc quang mang chợt lóe, Ngao Ly đã trở lại, vẻ mặt hậm hực nói “Đuổi không kịp, để hắn thoát rồi!”

“Ngươi trước cứ mặc kệ chuyện đó đi, mau mau đến xem rốt cuộc Hồ Thập Bát bị làm sao vậy!!” Ngao Kiệt ôm thân thể Hồ Thập bát không biết xoay xở ra sao, vừa nhìn thấy Ngao Ly tựa như thấy cứu tinh vội vàng hô to.

Ngao Ly thoáng nhìn Hồ Thập Bát cũng nhíu mày, ngồi xổm xuống bên cạnh, dùng hai ngón giữa trỏ đặt ở mi tâm Hồ Thập Bát thăm dò nguyên thần của hắn, lại dò xét mạch tượng của Hồ Thập Bát. . .

Thế nào, thế nào?? Ngao Kiệt ở bên cạnh hỏi liên tục.

Ngoài mặt nghiêm túc ngưng thần, nhưng trong lòng Ngũ Long Quân đã ngửa mặt nhìn trời trợn mắt, cảm thấy bản thân đúng là đã bị hai tên đầu gỗ này đánh bại mà.

Trì độn đến mức này. . .

Hồ Thập Bát, Thất đệ a, hai tên các ngươi đúng thật là tuyệt phối từ trên trời đá xuống a!

Đây không phải rõ rành rành là do quá lâu không hấp tinh khí dẫn đến kiệt lực sao!!!

Hồ Thập Bát, bổn hồ ly này mỗi ngày đều ngốc hồ hồ đi theo Long Quân mà chạy loạn đông một chuyến tây một chuyến, quên luôn bản thân là huyền âm chi hồ, phải hấp thụ tinh khí đúng giờ mới có thể duy trì hoạt lực nguyên thần.

Mà Hồ Thập Bát lúc bình thường đều không chịu hấp thụ tinh nguyên của những sinh linh khác, chỉ hấp thụ nguyệt hoa tinh khí vào những đêm có trăng.

Hấp thụ nguyệt hoa tinh khí để luyện, ưu điểm là là hồn nguyên đặc biệt tinh tuần, không hề có vẩn khí ô uế, hơn nữa cũng không cần tổn hại đến con người, dù gì mà nói thì chỉ cần trời không có mây, thời tiết tốt chút là đêm đó liền có mặt trăng treo cao, không hấp thì phí a.

Nhưng khuyết điểm là, sau mỗi lần hấp thụ như thế đều không thể duy trì lâu dài. . . giống như cái đạo lý ngươi không ăn thịt thì có thể chống cự năm sáu giờ không thấy đói, nhưng chỉ ngồi chơi nói chuyện cái là nửa tiếng đã thấy đói đến khó chịu a.

Vậy nên yêu tộc thông thường rất ít khi chỉ trông vào mỗi hấp thực nguyệt hoa để duy trì hồn nguyên của bản thân, nhiều ít gì cũng phải có lúc đi hấp tinh khí của sinh linh khác.

Từ sau lần trừ yêu ở Đông Sơn lão đàm quay về rồi bị Long Quân một phen phun hỏa thiêu đến choáng váng ở ngoại thành mãi cho đến sau đó cùng Long Quân chạy đến chạy đi khắp nơi, Hồ Thập Bát đã sớm đem chuyện hấp thực nguyệt quang bồi hồn nguyên vứt ra khỏi đầu!

Ngao Ly thở dài, Hồ Thập Bát, ngươi thật là hồ ly sao? Không phải ai cũng bảo hồ ly đều vô cùng khôn khéo, vô cùng suy tâm tính kế, vô cùng chú ý đến thân thể kiện khang sao. . . Ngươi như thế nào lại đem chuyện trọng yếu như vậy mà quên chứ, hiện tại làm cho kiệt lực đến mức lộ nguyên hình. Xem đi xem đi, hai cái lỗ tai hồ ly đều đã hiện ra rồi, thật là chưa thấy qua yêu quái nào không coi trọng bản thân mình mà cứ làm bừa như thế! Ta thật sự là phục ngươi mà!!

Cả Thất đệ nữa. . . uổng cho ngươi được xưng là cực hạng tinh anh của tinh ảnh trong Long tộc. . . đầu óc của ngươi đều dùng để đánh nhau thôi hả?

Đây không phải là chuyện giải quyết rất đơn giản sao, đem Hồ Thập Bát áp đảo đi! Thượng hắn!! Trực tiếp bổ hoàn dương khí là xong chuyện, mỗi ngày đều dùng cái phương pháp ôm ôm như trẻ sơ sinh ôm nhau như thế thì trông chờ vào cái khí tức nửa sống nửa chết của hắn mà sống nổi sao!!

Ngao Ly chẩn mạch Hồ Thập Bát, trong lòng nghĩ loạn cả lên, trên mặt cũng không nhịn được mà giật giật gân. Ngao Kiệt nhìn biểu hiện thất thường thay đổi liên tục trên mặt Ngũ ca mình, trong lòng cực kỳ bi thương, chẳng lẽ Thập Bát hắn!!!

“Thập Bát!!”

“Đừng kêu! Đã chết đâu trời!!”

“Thập Bát có còn thể cứu sao?” Ngao Kiệt nhìn Ngao Ly bằng ánh mắt tha thiết đầy hi vọng.

Lần đầu tiên phát hiện xú kiểm đệ đệ của mình cư nhiên lại có biểu tình như thế, Ngao Ly bỗng nhiên đại hỉ trong lòng. . .

Tiểu tử ngươi cũng có hôm nay!

“Khụ.” Ngao Ly cau mày, hắng giọng một cái “Cũng không hẳn là. . .không có cách cứu. . .”

“Ngao Ly ca!!!”

Ngao Ly cảm thấy vui muốn chết luôn, xú tiểu tử này rốt cuộc cũng gọi mình là Ngao Ly ca!!

. . .mặc dù là vì một con hồ ly. . .

Ai, đệ đệ quả nhiên là lớn rồi không nên lưu a. . . nhưng mà tâm trạng ca ca vẫn rất cao hứng nha.

Ngao Ly ở trong lòng âm thầm lặng lẽ lau đi giọt lệ đang lăng dài từ khóe mắt.

“Có cách cứu, nhưng mà phương pháp cứu thì. . .” Ngao Ly cố ý bày ra biểu tình khó xử.

“Phương pháp gì? Nghe nói phải đi trộm đan dược của Thái Thượng Lão Quân, vẫn là phải đi trộm đan dược của Thái Thương Lão Quân!!?

Thất đệ, trong đầu ngươi ngoại trừ đi trộm đan dược của Thái Thượng Lão Quân thì không còn biện pháp nào khác sao. . .

Thiệt tình, cái loại chuyện này mà cũng để ca ca ta hao tâm tổn trí, Ngao Ly nghĩ nghĩ, dù sao ta cũng là hảo ca ca, thôi thì giúp các ngươi thúc đẩy một phen, giúp hai tên đầu gỗ các ngươi mau chóng đơm hoa kết trái vậy!

“Khụ. . .không cần làm thế. . .” Ngao Ly ra vẻ khó xử, ghé vào tai Ngao Kiệt bảo, như thế này, như vậy như vậy một trận.

Ngao Kiệt trừng lớn mắt “Như vậy thật là có thể cứu Thập Bát?”

“Thật sự thật sự thật sự” Ngũ Long Quân trừng cặp mắt tròn xoe của mình, mãnh liệt gật đầu “Ngươi nhìn vào cặp mắt chân thành của ta đi, từ nhỏ đến giờ Ngũ ca có từng gạt ngươi một lần nào chưa hả!? (là không chỉ một lần thì có, tiểu Ngũ. . . = =) ngươi nhanh lên đi, Thập Bát muốn lộ đuôi ra rồi, kế tiếp toàn thân đều trở lại hồ hình, lúc đó muốn cứu cũng không được!!” trong lòng thở phào, may mà tiểu Thất ngốc ngốc. . . lừa quá dễ. . .

Ngao Kiệt làm sao dám tiếp tục do dự, một hơi hôn xuống miệng Hồ Thập Bát!

Ngao Ly muốn đập đầu vào tường cho rồi. Bảo ngươi hôn a!! Là hôn, không phải thân thân a!! Ngươi dùng cái môi mà cọ tới cọ lui như thế có tác dụng cái thí a!! Vói đầu lưỡi vào đi!! cắn miệng của hắn, hấp đầu lưỡi hắn, liếm lợi hắn!! Uy hắn khẩu dịch a!! Uy uy!!

Ngao Kiệt hôn đến nửa ngày mà Hồ Thập Bát không có phản ứng, lại ngẩng đầu nhìn Ngao Ly, trong mắt bắt đầu nổi sát khí “Tại sao không có tác dụng!!”

Ngao Ly = =||| như vậy nếu mà có tác dụng thì đó mới thực là TMD gặp quỷ a. . .

Ngũ Long Quân bị đệ đệ gần ngàn tuổi của mình hối thúc chỉ đạo kỹ thuật đang lúc làm “cái chuyện này”, thực là hạnh khổ ngươi a. . .

====================

Ngao Kiệt dùng đầu lưỡi khiêu khai cánh môi Hồ Thập Bát, dựa theo phương pháp Ngao Ly chỉ mà hôn hắn.

Cánh môi mềm mại tương giao, hơi thở của cả hai quấn quít lấy nhau. . .

Hương vị nhàn nhạt trong không khí bỗng thoảng ra, càng lúc càng đậm hơn. Ngao Kiệt hôn đến có chút vong tình. . . y không hiểu cảm giác đang dần dần dâng lên trong lòng mình là gì, chỉ cảm thấy chuyện đang làm hiện tại rất thoải mái, đến mức khiến cho suy nghĩ như cũng đình chỉ lại, trong lòng chỉ muốn cứ như vậy mà hôn nhau mãi.

Dương khí Long Quân từ khẩu thủy vào miệng chậm rãi tiến nhập cơ thể Hồ Thập Bát, Ngao Kiệt cảm nhận được thân thể Hồ Thập Bát bên dưới có chút động, liền ngừng lại nhẹ giọng gọi “Thập Bát? Thập Bát?”

Mi mắt mỏng manh phủ lên đôi mắt Hồ Thập Bát khẽ giật, tiệp mao run run, hai mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra, ánh mắt nhìn thẳng vào Long Quân đang đè trên người hắn.

Ngao Kiệt nhìn ánh mắt kia không khỏi cả kinh, nhãn mâu mặc sắc của Hồ Thập Bát cư nhiên trở thành thanh sắc!

Hồ Thập Bát diện vô biểu tình, nhãn thần thanh hôi trong suốt không chút tạp chất nhìn Ngao Kiệt, trong đồng khổng hẹp dài bỗng chợt lóe một tia u lam quang mang yêu dị.

Hồ Thập Bát đưa tay ôm đầu Ngao Kiệt trụ chặt, ngẩng đầu hôn lên.

Lần này hôn là do Hồ Thập Bát chủ động, khác với ôn nhu của Long Quân lúc nãy, là nụ hôn tựa mãnh liệt tựa như cuồng phong sậu vũ, tràn ngập tình ý tình vị.

Tách ra, cánh môi sưng hồng đọng lại quang mang ngân lượng đầy ám muội.

Dưới ánh trăng đêm, Hồ Thập Bát y phục giải khai, nằm ngửa trên mặt đất, hung phúc nhấp nhô, thở dốc từng hồi từng hồi, nơi khóe mắt hiện ra một tia ửng đỏ, tà tà nhìn Ngao Kiệt.

Hô hấp Ngao Kiệt cũng trở nên có chút rối loạn, nhìn Hồ Thập Bát như vậy mà trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Hồ Thập Bát như vậy, vừa xa lạ lại vừa mỹ lệ như thế, làm cho người ta không thể nào dời mắt đi. . .

Đây là Hồ Thập Bát, nhưng cũng chẳng phải là Hồ Thập Bát. . .

“Ngươi. . .” lời muốn nói chưa kịp xuất khẩu, Ngao Kiệt đã bị Hồ Thập Bát trụ đầu tiếp tục hôn.

Ngũ Long Quân ở cạnh búng tay cái tách.

Ổn rồi, bây giờ là Hồ Thập Bát vì nguyên hồn suy kiệt mà khát cầu tinh khí, bởi vậy đối với dương khí cực kỳ mẫn cảm, lúc nãy Ngao Kiệt liên tục khiêu khích đã khơi dậy tình ngọc trong Hồ Thập Bát, hiện tại Hồ Thập Bát đã hoàn toàn bị yêu tính thú tính đè xuống mà hành động theo bản năng.

Ngũ Long Quân tâm nói, tuy ta đây là một con rồng tính tình cởi mở, không câu nệ tiểu tiết. . .nhưng cũng không muốn tận mắt nhìn hiện trường biểu diễn của thân đệ đệ mình cùng người khác, vì thế chuyển vị trí quan sát ra sau bụi cỏ, trong lòng âm thầm cầu nguyện, tiểu Thất ngươi cũng đừng để Thập Bát ăn đến ngay cả xương cũng không còn a a !!

=====================

Bị Hồ Thập Bát hôn cuồng phóng như thế, đại não Ngao Kiệt đã hoàn toàn không thể tự hỏi được gì nữa, chỉ cảm thấy thoắt cái thiên hạ đảo điên, mở mắt ra lại, đã thấy Hồ Thập Bát phản hạ vi thượng, áp Ngao Kiệt lên mặt đất, kỵ khóa trên thắt lưng Long Quân.

Hắc phát trường trường phiêu tán trong gió, mâu thử thanh sắc lãnh lãnh nhìn Ngao Kiệt, đột nhiên Hồ Thập Bát nở nụ cười.

Khóe mắt ươn ướt lại ửng đỏ, đầu lưỡi phấn hồng sắc thoắt ẩn thoắt hiện giữa hai cánh môi, nhất tiếu như thử phong tình, như thử mị hoặc, kết hợp với nét mặt anh tuấn của Hồ Thập Bát chẳng những không có cảm giác bất hài hòa mà ngược lại tạo nên loại ý vị độc đáo khiến người ta không thể dời tầm nhìn ra khỏi được.

Ngao Kiệt nhìn Hồ Thập Bát như thế, đến hô hấp cũng như ngừng lại.

Hồ Thập Bát khiêu thần, cúi đầu nhìn Ngao Kiệt đang ngốc ngốc nhìn hắn, vươn hai tay đặt lên ngực Ngao Kiệt nhẹ nhàng vuốt ve, đột nhiên tóm lấy y lĩnh, hai tay dụng lực xé một phát, xoát một tiếng, y phục trên người Long Quân đã bị xé ra.

Mặt Ngao Kiệt =[]= mà ngây cả người, hiện tại sự tình phát triển đã hoàn toàn vượt qua phạm vi mà y có thể hiểu được, tuy là Hồ Thập Bát tỉnh lại khiến y rất cao hứng. . .

Nhưng mà, nhưng mà Thập Bát thật là kỳ quái a!

Này này này rốt cuộc là làm sao vậy nha!

Trong lòng kêu gào không ngừng, Ngao Kiệt tuy có thể phản kháng nhưng lại sợ sẽ thương tổn đến Hồ Thập Bát, giờ phút này chỉ có thể ngoan ngoãn để Hồ Thập Bát áp dưới thân, còn chu đáo mà đưa tay ra đỡ lấy thắt lưng Hồ Thập Bát ngồi lại cho ngay ngắn trên người mình.

Hồ Thập Bát híp mắt, mi sao nhãn giác đều chứa đầy phong tình, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, cùi đầu một hơi bắt đầu cắn xuống.

______________________

hạnh khổ : vừa vui vẻ vừa đau khổ ~~

tình ngọc : :’> chậc, tức là bản năng ấy ấy a~ bạn Thập Bát là hồ ly mà, thiên chức là dụ nhân nên về cái bản năng ấy ấy cũng hơn người

phản hạ vi thượng : đảo dưới bò lên

Hắc phát trường trường : tóc đen thiệt dài

nhất tiếu như thử phong tình, như thử mị hoặc : nụ cười phong tình như thế, mị hoặc như thế
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.