Hồ Duyệt như con mèo nhỏ, nâng mặt Chung Ứng lên, vươn đầu lưỡi ra liếm khóe miệng, đôi má anh...
Đôi môi bao phủ đầu lưỡi, thỉnh thoảng hơi há miệng, như cá gần chết.
- Ừm... Ừm a a... Đừng chỗ đó...
Ngón tay Chung Ứng như lưỡi câu, ma xát đỉnh chóp nội bích, đầu lưỡi thừa cơ với vào trong khoang miệng cô, lang thang tìm kiếm.
- Chỗ này thật mẫn cảm.
- Đừng... Đừng mà rất tê.
Khớp xương ngón tay nhô lên giống như mang theo ma pháp, móng tay quét qua nơi nào, vẽ ra một sơi tơ nhỏ màu đỏ, gãi ra tươi đẹp, tê dại bủn rủn.
Bắp thịt trên tay Chung Ứng căng chặt, nước trong tiểu huyệt từ thẳng thành cong, chảy tới khuỷu tay anh, tiểu huyệt bị anh dùng lực mà co giật, phun ra nước sáng trong hình vòng cung.
- Có phải bé cưng không tự mình chơi đùa nơi này hay không? Tiểu huyệt mẫn cảm run rẩy điên cuồng, ngón tay đều đã không cử động được.
Chung Ứng hôn nhẹ lên trán cô, sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt, sau khi vén tóc liền hiện ra mềm mại thanh tú.
Gương mặt ửng hồng, miệng bị hôn đến sưng đỏ, lộ ra tơ máu.
Chung Ứng lại lè lưỡi, liếm một vòng.
Trong máu tanh, mang theo hương thơm mê người của Hồ Duyệt.
Hồ Duyệt cảm thấy mình nằm trên một con thuyền nhỏ, lắc lư bất định theo tần suất ra vào của Chung Ứng. Rõ ràng chỉ là hai ngón tay, lại tạo ra một cơn sóng điên cuồng, đánh tan tất cả lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-duyet/2149151/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.