“Ôi uy ~~!” Thật nguy hiểm, nơi này sao tự nhiên lại có khối đá gồ dậy? Hại hắn mơ mơ hồ hồ ngã.
“A! Đức công công, không việc gì chứ?” Công công này chính là người bên cạnh hoàng thượng, không thể đắc tội a! Thị vệ dẫn đường có chút khẩn trương.
Phủi bụi bặm trên người, sửa sang y phục.”Không có việc gì, không có việc gì. Tiểu Đức Tử ta cũng không phải cái quý nhân gì. Có điều, tảng đá này phải là để cho thỏa đáng a, nếu là vị kiều quý nào tới vấp như thế, thì không dễ lo liệu.”
“Đúng, đúng, công công nói phải. Tiểu nhân kêu người chuyển ngay.”
Đối với sự bối rối của thị vệ, Tiểu Đức Tử ngược lại không để ý. Canh giờ sắp đến rồi, hắn còn phải gọi hoàng thượng thức dậy tảo triêu mà(tảo triều = triều sớm). Ai, mùa đông này nhanh tới, vừa sau hừng đông, không nó, cũng khéo hại hắn không nhìn rõ mà ngã chứ.
Hoàng thượng này cũng là, đêm qua sao liền ở cái tẩm này chứ(phòng ngủ),Tiểu Đức Tử hắn còn trông coi ở bên ngoài hơn phân nửa đêm, gió thổi mạnh rất lâu...
Đương nhiên, hắn cũng chỉ dám ở trong lòng oán giận than phiền.
“Hoàng thượng...” Không ai để ý.
Nói thừa, đệ nhất thanh này chỉ là Tiểu Đức Tử hắn dùng khuyến khích bản thân, nghe tới mới kỳ quái.
Bên trong phòng, một cặp tai hổ giật giật. Bạch hổ tỉnh.
Duy trì tư thế nằm nghiêng một đêm, thân thể có chút cứng ngắc, còn rất nặng, khó chịu. Hơi chút giật giật, bị vòng càng chặt.
“n ~” trách không được nặng, hóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-duyen/107029/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.