Chương trước
Chương sau
Kết quả cuộc đối thoại đêm đó, Đường Duẫn kết luận người chết chính là anh.

Nếu anh không thể nhẫn tâm nổi, thì nhất định sẽ bị phản sát. Cơ hội chỉ có một, bỏ lỡ rồi thì sẽ chẳng còn nữa.

Trong lòng anh tự hình dung mình như một người vô cùng thiện lương đôn hậu. Năm đó nhà họ Đường diệt cả nhà họ Tô, bây giờ cô tới báo thù, chỉ có thể nói là phong thuỷ luân chuyển. Lợi lộc bất chính, phúc phần không phải của mình, thì không hưởng được dài lâu.

Ngay kế đó tự mắng bản thân, hào quang từ Đức mẹ Maria toả ra cũng không sáng chói bằng Đường Duẫn anh, quá xá là cao thượng.

Anh thu dao vào vỏ, tặng nó cho Tô Khởi để phòng thân. Cô không hợp dùng súng.

Đôi tay Tô Khởi nắm lấy chuôi dao, cô vùi đầu bên eo anh, hơi thở luồn qua áo ngủ phả lên cơ bắp, giống như nước ấm nấu ếch, anh buông tay đầu hàng.

Tựa như vào khoảnh khắc êm đềm ấy, dẫu cô có nói một câu "A Duẫn, trái tim anh sao mọc trong bụng vậy nè", thì anh cũng nhất định đáp lại "Không sai, lúc sinh ra là đã mọc trong bụng rồi."

Đường Hiệp Đình không thể xem như một người cha xứng chức, giữa họ cũng hiếm khi đãi đằng, nhưng anh chắc chắn rằng mình kính yêu ông, hơn nữa cũng muốn bảo vệ ông.

Nếu anh có thể chọn, không bằng Tô Khởi giết mình đi --- Đường Duẫn đúng là tiểu nhân, Tô Khởi giết chết anh, giây kế đó cũng bị giết luôn.

Xem như cô chết vì tình, sánh vai cùng anh xuống địa ngục, không quạnh quẽ.

Trước đó anh cho rằng cô khơi không được bao nhiêu sóng gió, chỉ có thể tạm coi như cảnh báo đề phòng cấp ba, bây giờ thì thành cấp một.

Thử nghĩ nếu hiện giờ cô muốn động đến anh hoặc là Đường Hiệp Đình, thì sẽ làm thế nào? Đất Hồng Kông này không có sát thủ bằng lòng tiếp nhận phi vụ muốn mạng này, chẳng lẽ cô cả Tô tự thân vác dao ra trận? Tự tìm đường chết mà thôi.

Kết quả tốt nhất là cô thật lòng yêu anh, tình nguyện cùng anh ân ái bạc đầu.

Kết quả tồi tệ nhất, anh không dám nghĩ tới kết quả tồi tệ nhất.

Tiểu niên*, hai mươi tư tháng chạp Âm lịch.

*Ngày 23 hoặc 24 tháng Chạp, còn được gọi là "小年 xiǎo nián" trong tiếng Trung Quốc là ngày bắt đầu của lễ hội mùa xuân. Có 2 hoạt động lớn là cúng Táo quân và dọn dẹp nhà cửa (google). Đây là ý nghĩa theo lễ tết bên Tàu nên mình không để cúng ông Táo như bên mình.

Đường Hiệp Đình ngồi trong văn phòng, mặt mày nghiêm nghị, ngó xuống đồng hồ đeo tay một cái, rồi hỏi Đường Duẫn cách đó không xa: "Cậu chàng nhà họ Ôn bữa nay đi à?"

Đường Duẫn đảo mắt tới lui, kế đó đứng dậy, "Ờ, chuyện chi trả nợ nần của Ôn thị cũng không phải gấp gáp gì. Tên đó uỷ thác cho một người đại diện đáng tin, nghe mùi chắc không về lại nữa đâu. Em trai ruột duy nhất của bà Ôn mất sớm, ông cụ Tần kiểu gì cũng phải giúp thằng cháu ngoại này một phen."

Bà Ôn họ Tần, sản nghiệp nhà họ Tần đã di dời sang Mĩ nhiều năm, thụ đại căn thâm.

Đường Hiệp Đình gật đầu, ánh mắt từ từ thả lỏng, ngữ điệu cũng trở nên nhàn tản, "Vụ mày giúp cậu ta dàn xếp bên sở Liêm Chính, làm ba không ngờ tới đó."

Ôn thị và cục trưởng Cục đất đai cấu kết giao dịch bất chính nhiều năm, Ôn Chí Trăn lấy chết thoát tội, song Ôn Khiêm Lương chẳng thể phủi sạch nổi. Đường Duẫn đáp ứng với bà Ôn sẽ ra mặt hoà giải chuyện này. ICAC nắm được manh mối mới, suốt đêm truy theo số dư không rõ nguồn gốc trong tài khoản này của cục trưởng.

Rồi lại tránh nặng tìm nhẹ, đẩy hết mọi tội danh của Ôn Khiêm Lương lên đầu mấy kẻ có liên quan khác, sau cùng trở thành cục trưởng Cục đất đai chủ động làm tiền ngược lại Ôn thị...

Đường Duẫn chột dạ. Anh làm sao kể được với Đường Hiệp Đình rằng mình đang dọn chiến trường cho Tô Khởi, bèn ăn nói lấp lửng để qua chuyện.

Đường Hiệp Đình nói tiếp: "Đó giờ ba cho rằng mày làm việc quá tàn nhẫn, còn muốn mạnh tay hơn ba hồi trẻ. Kiểu đó dễ chọc nợ vô người, hơn năm mươi thì khó mà yên giấc được."

Sát tâm của Đường Duẫn rất nặng, bắt nguồn từ lúc anh mười mấy hai mươi. Khi đó xã hội đen hoành hành giang hồ, gì mà Thái Bảo núi Từ Vân, cậu Mười Ba phố Miếu, phơi thây bên đường là chuyện thường ngày ở huyện. Càng chưa nói tới mấy năm nay trên tay anh mạng người không ngớt, mà trước đó nữa, còn có cả nhà họ Tô năm đó.

Mỗi lần bà Đường đi chùa miếu không thể không cầu phúc vì anh. Con đường đen tối của xã đoàn không dễ đi, anh niệm tình nương tay, đối phương tất có một ngày Đông Sơn tái khởi; anh đuổi cùng giết tận, âm đức hao mòn, nửa đời sau khó an yên.

"Bây giờ ba đã sớm nhìn ra được, làm người hẳn phải có lòng từ bi, chỉ có tụi sinh sau đẻ muộn mới hùng hổ hận đời. Mày chịu giúp cậu ta đoạn đường này, là từ bi, Phật Tổ sẽ cho mày phúc báo đó con."

Đường Duẫn nghe vậy thì nhíu mày, "Mẹ thích niệm Phật, còn ba thì đó giờ cùng lắm dùng chung với bà ấy được mấy bữa cơm chay, mà giờ quy y luôn rồi sao?"

Đường Hiệp Đình cười trầm, "Đợi mày tới tuổi này của ba là hiểu thôi."

Đường Duẫn không nói gì nữa, nhìn ông tựa người vào ghế làm việc, nghe ông hạ giọng nói: "Giờ ba hối hận nhiều chuyện lắm. Mẫn Nghi đồng ý để ba trồng sinh cơ là vì mục đích phồn thịnh gia nghiệp. Bất kể gia nghiệp có bao lớn, ba chết rồi cũng là để lại hết cho mày."

"Nhưng ba muốn đốc thúc chính mình làm việc thiện, đền bù sai lầm phạm phải trong quá khứ. Ba ân hận đã khiến tay mày dính máu. Mỗi lần Mẫn Nghi nổi nóng là nhắc tới, ba chưa bao giờ dám can lời, ba thẹn với mẹ, cũng thẹn với mày."

Cả người Đường Duẫn gượng gạo, anh không cách nào đối mặt với Đường Hiệp Đình như thế. Anh liếc mắt đến người bên phía bàn làm việc, thân thể cứng cáp, dẫu sao cũng là người gây dựng ra địa bàn Hoằng Xã, dáng người cũng được giữ gìn kĩ lưỡng. Có điều không biết tóc bạc đi nhiều từ khi nào, anh vậy mà chưa bao giờ ngắm kĩ ông.

Đường Hiệp Đình và Ôn Chí Trăn là hai dạng khí chất. Ông ít khi nói cười, vẻ mặt lúc nào cũng hung dữ. Nhưng Đường Duẫn biết ông cha già này của mình cả đời chỉ yêu mỗi một người phụ nữ, vẫn còn vương một ít nhu tình. Tiếc thay câu chuyện trai nhà nghèo yêu phải gái nhà giàu trở thành hiện thực. Không thể mĩ mãn như trong hí khúc, chỉ có trì hoãn nhau mấy chục năm, giai ngẫu ngâm riết thành suy ngẫu*.

*ý nói lúc đó đẹp đôi, đợi chờ hoài thì thành một cặp không xứng nhau nữa.

Nửa ngày trời anh mới nhả ra được một câu, tự cho là an ủi Đường Hiệp Đình, "Sinh cơ phúc địa cái gì, bả tự an ủi lòng mình đó thôi, vậy mà ba cũng tin cho được."

Đường Hiệp Đình tức thì trừng mắt rầy anh, "Thằng quỷ, cứ ăn nói bậy bạ!"

Khúc cuối còn không quên nhắc với Đường Duẫn.

"Thấy tấm bình phong mới đó sao?"

"Cứng!" Có lệ hết nói nổi, vậy mà anh cũng khen được cái bình phong cứng.

Đường Hiệp Đình không thèm để ý, "Con ghệ mày tặng đó, lấy lòng ông già chồng nó đây nè."

"Ba khó chiều quá, mặt chằm dằm doạ cho cổ rén."

"Mày biết chuyện gì tao cũng theo mẹ mày mà, nên giờ cũng không ác cảm gì nó nữa. Muốn để nó vô được cửa, trước nhất mày giao cho nó mấy chuyện, coi như là đầu danh trạng*, vậy tao không có gì để nói nữa."

*"Đầu danh trạng" là việc phải làm một số việc, để cam kết với một phía, đồng thời khóa khả năng trở cờ theo phía bên kia (nguồn ),hiểu nôm na là tự nguyện bị nắm tẩy để bày tỏ lòng thành.

Cái gọi là "mấy chuyện" tất nhiên không phải là mấy chuyện sạch sẽ công khai của Hoằng Tuyển.

Thần sắc Đường Duẫn bình tĩnh, đồng ý chiếu lệ.

Trước khi rời Hồng Kông một ngày, Ôn Khiêm Lương gọi nhiều cuộc cho Tô Khởi. Khi đó cô lưỡng lự, một giây trước khi bắt máy vẫn đang suy nghĩ: Liệu anh có hẹn cô đi ra ngoài gặp mặt lần cuối cùng không?



Cô cũng muốn chính mắt xác nhận tình trạng thương tật của chân trái anh.

Không ngờ được Ôn Khiêm Lương không hề có ý muốn gặp cô, lòng Tô Khởi cũng âu sầu.

Khoảnh khắc nhấc máy đó, tựa như rất lâu rồi không trò chuyện, hai bên vô cùng xa lạ.

Ôn Khiêm Lương nói trước: "Pearl, cuối cùng cũng chịu để ý anh?"

"Em không biết lúc đó tông vào chân trái anh." Cô không muốn thế.

"Anh không trách em, chân sẽ khỏi hẳn mau thôi, bình yên không lo ngại."

Tô Khởi an lòng, "Vậy sau này anh chú ý nhiều chút.'

"Cảm ơn." Anh thật lịch sự, song lịch sự và lạnh nhạt thật khó phân rõ ràng. "Em đã biết rõ từ lâu rồi, có đúng không?"

"Ừ."

Anh không hỏi ra miệng được, không hỏi được ba mình chết có phải có liên quan đến cô hay không, hoặc nên nói rằng anh càng sợ hãi hơn khi nghe được đáp án thật sự.

"Pearl, anh thừa nhận chính mình đã từng có ý xấu, Daddy đã phạm phải sai lầm lớn không thể chối cãi, nhà họ Ôn nợ em rất nhiều, không trả nổi."

Cô đã nhẹ lòng lại, không phải vì đã nhẹ lòng buông thù hận, cũng không phải nhẹ lòng đối với nhà họ Ôn, chỉ là vì đã nhẹ lòng với Ôn Khiêm Lương.

Kể cả cô không tin Ôn Khiêm Lương, thì cũng nên tin tưởng Tô Bảo Trân, Childe của cô có thể tệ cỡ nào chứ? Không có ai hoàn toàn là chân thiện mỹ, cả đời Chile chỉ sai mỗi lần ấy, nhưng tội không đáng chết.

"Childe, nếu có thể làm lại từ đầu..."

"Pearl, anh sẽ không về Hồng Kông nữa."

Anh đưa cho cô một cách giải quyết tương đương với việc làm lại từ đầu: "Anh lại mời em lần nữa, em bằng lòng rời đi cùng anh không?"

Cô trầm mặc, quyết định đã rõ ràng.

Ôn Khiêm Lương thở dài, "Nằm trong dự kiến, em vẫn là không bỏ xuống được. Thế nên anh giúp em mời một người giúp đỡ, bắt đầu từ tháng sau cần em trả tiền lương cho anh ta."

"Em còn nhớ Billie chứ? Việc làm ăn bên Quỳnh Hoa do anh ấy phụ trách. Cuối năm trước anh giúp em chuyển tài khoản công ty ra nước ngoài, an toàn hơn so với ở Hồng Kông. Bất kì lúc nào em cũng có thể gọi kiểm chứng với Billie, chỉ cần đừng thiếu tiền lương, thì anh ấy sẽ là một quý ông nho nhã lịch lãm."

Billie, Phùng Cảng Sinh, bạn thân của Ôn Khiêm Lương, Tô Khởi chỉ mới gặp mặt vài lần, chẳng ngờ được có một ngày sẽ trở thành Boss của anh ấy.

Anh hãy còn tâm trạng đùa giỡn với cô, Tô Khởi cười thẩn thờ.

Cô nói: "Cảm ơn nhiều."

Ôn Khiêm Lương bảo: "Em phải làm chuyện lớn mà, sao có thể thiếu tiền được."

"Tro cốt đặt trong nhà tro cốt tư nhân ở một chung cư bên Bắc Giác, tên là Tĩnh An Đường. Mới đầu anh định chuyển sang tên Quỳnh Hoa, nhưng cân nhắc tới vài tình huống nguy cấp, nên vẫn giữ lại trong tay anh thì hơn."

Cái gọi là tình huống nguy cấp, là chỉ Tô Khởi bị bại lộ, cô hiểu rõ.

"Nếu em thành công, anh sẽ tặng cả toà nhà làm quà mừng cho em, em đừng chê nó xuống cấp nhé. Nếu... Anh sẽ giúp em trông nom thờ phụng cả đời. Nói rõ rồi nhé, bây giờ em nghe anh."

Tô Khởi rơi lệ không ngừng, "Childe, thật sự cảm ơn anh, xin lỗi..."

Cô xin lỗi vì xúc phạm tới anh và ba của anh, không xin lỗi vì đã tổn thương Ôn Chí Trăn.

Ôn Khiêm Lương nhìn người làm Phi đang sửa sang lại hành lí cho ngay ngắn dưới lầu, dẫu vẻ mặt cũng không nhẹ nhàng, song anh vẫn bật cười ra tiếng.

Ra vẻ lơ đễnh hỏi cô: "Trưa ngày mai, em đến tiễn anh chứ?"

Biết rõ cô sẽ từ chối, hoặc nên nói là không thể nào xuất hiện. Anh tự hỏi tự đáp, không để cho bầu không khí gượng gạo nhiều thêm giây nào.

"Không sao cả, Mommy nhìn thấy em cũng không thể nói được gì, hơn nữa Candy tạm thời đi cùng với tụi anh, cổ muốn đi Mĩ thăm bà cô đang nằm viện, lắm người lắm miệng, thôi anh không làm lỡ việc em nữa."

Mất hồn mất vía mà gác máy, Tô Khởi không xác định được liệu cảm giác trong lòng vào khoảnh khắc ấy có phải ghen tuông hay không. Bên cạnh Childe thế nào cũng sẽ xuất hiện người phụ nữ tiếp theo, cô cự tuyệt anh, đương nhiên không thể yêu cầu anh thủ thân như ngọc, giữ mình cả đời.

Anh hẳn vẫn còn yêu cô nhỉ? Thời hạn đến giây cuối cùng lúc ngắt máy.

Một giọng nói chanh chua vang lên: "Ai biết được chứ?"

Ngày ấy vì lòng tự trọng bị làm nhục, Pearl cáu kỉnh phát tiết áp lực lên người Childe, nói ra biết bao lời cho hả giận.

Ngặt nỗi, mỗi lần Childe bị cô chọc giận xong vẫn cứ là đau lòng, đành dẹp bỏ lòng tự ái cao ngạo, trên người còn mặc áo ngủ mang dép lê mà quay lại tìm cô. Sau một hồi khóc lóc cãi cọ đã đời, cuối cùng ôm nhau làm lành trở lại.

Cho đến nay, những lời lẽ ấy khiến cô ân hận không thôi, ân hận không thôi.

Thân là cháu trai độc nhất của Tước sĩ Ôn Khai Lân, từ nhỏ Ôn Khiêm Lương đã có thành tích ưu tú, luôn dẫn đầu trong mọi chuyện, thêm nữa tính cách hoà nhã trời sinh, là một quý ông lịch lãm đích thực.

Suốt 20 năm, mấy lần mặt mũi đỏ gay là bởi vì cãi nhau với Tô Bảo Trân.

Những lời lẽ tổn thương mà cô nói tựa như dao găm đâm thẳng vào, quy anh vào đám cậu ấm phú hộ quyền quý kiêu căng ngạo mạn, giữa câu chữ mang đậm sự khinh miệt.

Đã quên là lần nào, khi đó anh bực dọc một mình, để ác quỷ trốn ra khỏi hộp, dẫn dụ anh đi sai một bước.

Rõ ràng nói là chỉ đe doạ họ Tô, ép Tô Thế Cẩn nhường thuyền lộ, rồi mượn việc này để lấn áp thế lực họ Tô, đồng thời dập tắt khí thế ngạo mạn của Tô Bảo Trân.

Lại còn có thể thúc đẩy phát triển của Ôn thị, cân bằng thế lực giữa nhà trai nhà gái. Dẫu là bí quá hoá liều, song vẫn xem như một hòn đá trúng mấy con chim.

Không ngờ rằng hôm trước đôi tình nhân vẫn còn đang bên nhau xem phim, ngày hôm sau bốn người nhà họ Tô đã bị trói, không rõ tung tích. Lần đầu tiên anh và ba tranh cãi, chiến tranh lạnh, chống đối, bị nhốt, mãi đến khi tin nhà họ Tô gặp chuyện truyền ra, anh hối hận cả đời.

...

Cuối cùng Ôn Khiêm Lương cũng đi vào sân bay, trước khi đi đã đứng bên đường hút một điếu thuốc. Ngoài việc ném đầu lọc thuốc vào thùng rác, anh rút từ trong túi ra một phong thư tin xảo được đóng sáp, rồi cũng tiện tay ném vào.



Giây phút ấy Ôn Khiêm Lương đau thương rệu rã, như thể đã xác định rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa --- mà lần gặp cuối cùng lại còn là cô ngồi trong xe tông thẳng vào anh, cuộc "từ biệt" này hơi mất thể diện.

Ngoài sân bay, hai Miss của trường cấp ba nữ sinh Belilios dẫn một tốp học sinh nữ xuất hiện, các cô bé sắp đi sang Úc để tham gia buổi hoà nhạc quốc tế.

Trong số đó có hai cô bé mặc sơ mi trắng váy lam dài, chân mang giày da, nghịch ngợm tách ra khỏi hàng ngũ, chạy đến bên thùng rác nhặt phong thư lỡ bị rơi trên đất ấy lên.

Sau đó lặng lẽ quành về, rầm rì nói nhỏ: "Quý ngài cầm gậy chống mới nãy sơ ý làm rơi ra đó. Anh ấy có khí chất quá, chắc chắn là quý tộc!"

"Cô khờ, anh ta cố tình vứt đi đó. Hồng Kông mở cửa đã 150 năm, quý tộc chân chính hiếm càng thêm hiếm, bồ tưởng muốn gặp là gặp được sao?"

"Nhưng mà ảnh handsome thật luôn đó, mỗi cái bóng lưng thôi đã đủ đẹp rồi."

"Có handsome cách mấy cũng có lợi gì, chỉ tiếc là một người thọt, giữ chắc cây đàn của bồ đi kìa."

"San Ni, bồ khắc khe quá..."

Khi máy bay của Ôn Khiêm Lương cất cánh, Tô Khởi đang ở chợ hoa.

Đã ngó qua ba tiệm, cô muốn chọn một gốc đào tươi tốt tặng bà Đường chưng đầu năm. Cô ngẩng đầu nhìn lên không trung theo bản năng, rồi mới nhớ ra chợ hoa Vượng Giác cách sân bay Khải Đức quá xa, vượt khỏi phạm vi có thể nhìn thấy máy bay.

Có lẽ bây giờ cô nên đi cửa hàng bánh tây bên Quan Đường, may ra còn có thể dõi mắt nhìn Childe rời Cảng.

Cúi đầu lần nữa, ngó thấy thược dược mới tươi tỉnh trong xô nước cạnh chân, hoa đã nở rộ quá độ.

Thược dược, còn gọi là "Tương li thảo", theo ngôn ngữ loài hoa --- lưu luyến từ biệt.

Hoa đào hút nợ tình, không thích hợp với trai gái trẻ tuổi, càng kiêng kị bày ở đầu giường.

Một gốc đào tặng cho bà Đường, hai nhánh tịch mai chia với A Thi, một chậu thược dược đặt đầu giường. Dặn dò tài xế nhẹ tay xong, cô chẳng còn tâm tư dạo tiếp, quyết định về nhà liền. Ba Bắc Tử tái phát bệnh cũ, tự tử không thành, cậu chàng chăm sóc không rời một tấc, Tô Khởi cho cậu nghỉ phép vô thời hạn.

Trên đường về lại mưa lâm râm, Tô Khởi nhìn cảnh phố xá mưa giăng bịt bùng, ánh mắt nặng nề. Giống như một hồi gió cát cuối cùng cũng ngừng lại, trời giáng cam lộ rột rửa bụi trần. Nhưng ai cũng không ngờ--- thế mưa vần vũ không ngơi, biển hồ sóng đánh tràn bờ, ngày đông sắp sửa hạ màn.

Radio phát ra giọng nữ vô cảm thông báo về tình hình trận mưa, tài xế nói: "Chị dâu canh giờ chuẩn quá chừng, trễ lát thôi là xối ướt như chuột lội rồi, anh Duẫn phải xót chị lắm."

Tô Khởi cười lại một cái.

Trên máy bay, An Kỳ và San Ni cẩn thận mở phong thư ra, chụm đầu lại vào nhau.

"Nhìn lén liệu có phải không ngay thẳng lắm nhỉ, San Ni?"

"Cô khờ, ảnh đã vứt bỏ rồi, làm sao biết gì nữa?"

"Đúng ha..."

Bìa ngoài có cảm giác cao cấp, trông có vẻ là một tấm thiếp mời. Chữ viết nắn nót, nét chữ cứng cáp, vô cùng tương xứng với quý ngài cầm gậy chống An Kỳ nhìn thấy khi nãy.

My Precious Pearl,

Đêm khuya đặt bút, lòng vẫn ôm tình ý nhiều năm không đổi. Kì thật, suốt năm năm không ở Hồng Kông, anh vẫn viết thư cho em như cũ. Có khi là bộc bạch nhớ nhung, có khi một tràng sám hối, sau cùng đều bị Mommy đưa tới nhà thờ tro cốt, rồi theo một mồi lửa đốt xuống dưới, hẳn là bị Coral xem sạch cả rồi.

Năm 91, một mình anh ở LA xem "Tung Hoành Tứ Hải" của Leslie. Trong phim, anh ấy nói "Vinh quang nhất thời không có nghĩa là vĩnh viễn". Anh nghĩ, nếu sai lầm cũng có thể ngắn ngủi tựa vinh quang, lướt qua một thoáng, thì sẽ tốt biết mấy đây?

Nói đùa mà thôi.

Anh vẫn còn muốn quy lỗi cho chúng ta lúc 20 tuổi, quy rằng đôi bên đều phạm sai. Có điều em là thiên sứ khóc thút thít đáp xuống trần gian, mà anh thật sự đã là một ác quỷ, cả đời này không chắc liệu có thể được tha thứ một lần, để làm người tốt lần nữa chăng.

Rất muốn nghe em nói một câu tha thứ cho anh, nhưng anh chỉ có thể tự nhủ với chính mình: Không sao cả.

Môn học "Tình yêu" này, anh đã mày mò mười năm rồi nhưng vẫn không sao học được. Nhưng quy tắc duy nhất mà anh chắc chắn nắm rõ là, anh chỉ từng thích mỗi mình em (chữ "từng" chỗ này quá nhỏ, khả năng cao là thêm vào sau.),tới nay vẫn không biết bắt đầu một đoạn tình cảm mới ra sao.

Từng hứa rằng tết Âm lịch năm 21 tuổi ấy sẽ cùng nhau đi chùa sơ nghệ*, nghe nói em với bạn thân đã cùng đi rồi. Học tiếng Nhật cực khổ, hên là cuối cùng chờ biết bao năm cũng tới lúc dùng, còn anh không thể tránh được phải thất hứa, thật lòng xin lỗi.

Mỗi lần viết thư cho em, lúc nào cũng càng nói càng nhiều. Đến cuối anh vẫn còn mang ảo tưởng, nếu em chịu vì anh đến sân bay đưa tiễn, anh sẽ nương vào chút tình cảm này mà nói một câu mặt dày vô sỉ: Nếu có một ngày thay đổi tâm ý, đừng quên liên lạc anh.

Pearl,

Childe

*gốc là 初诣 – hatsumode, truyền thống viếng chùa đầu năm của người Nhật.

San Ni xem xong trước, kế đó rút từ trong túi ra một cây bút máy, gỡ nắp xuống, dứt khoát đặt bút xuống đằng sau thêm một câu "I LOVE YOU".

An Kỳ chộp tay cô ngăn lại, "Bồ viết bậy gì đó, thư bị bồ phá hư hết rồi!"

San Ni cố kìm để không chửi thẳng cô bé "Ngu", "Bồ không nhìn ra sau chữ Pearl là một dấu phẩy sao? Mình giúp ảnh viết ra tới mà thôi."

"Nhưng sao bồ biết là ảnh muốn viết 'I love you'?"

"Ngốc nghếch, bồ không nhìn ra được là anh Childe này vẫn còn yêu Pearl sao? Toàn bộ bức thư đều để bày tỏ mỗi câu này."

"Này không phải một phong thư xin lỗi sao? Có lẽ "Sorry" thích hợp hơn. Anh yêu em nghe quê quá."

"Bồ thì biết cái gì, "anh yêu em" là một câu duy nhất trên đời này có hàm nghĩa vừa quê mùa, lãng mạn, chân thành, thiết tha, áy náy, hứa hẹn, từ biệt, vân vân... đủ cả thảy."

"San Ni, bồ biết nhiều ghê. Chỉ là, chữ bồ nhìn xấu ghê luôn đó."

"... Đêm nào mình cũng luyện penmanship hết đó, bồ làm chí cốt, hẳn là phải cổ vũ mình."

"Chờ tới khi từ Úc về, hai mình đi kiếm Pearl đi, đưa thư lại cho cổ."

"Cả Hồng Kông 6 triệu người, tên Pearl không tới 10 ngàn thì cũng có 5 ngàn, Miss Angel, thực tế chút đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.