Động tác cúi đầu ăn của Tô Khởi khựng lại, gác dao cắt lên dĩa phát ra tiếng có hơi thất lễ, cô ngước mắt, ánh mắt tràn ngập tổn thương nhìn Ôn Khiêm Lương.
"Anh hỏi em có mưu tính gì ư?"
Ôn Khiêm Lương đương nhiên không phớt lờ được nỗi niềm uất nghẹn trong đôi mắt ấy, "Sorry, anh không có ý đó."
"Vậy thì anh có ý gì?"
Anh trầm mặc, có hơi ảo não, hối hận vì câu lỡ lời vừa rồi.
"Anh cảm thấy em đang hãm hại anh? Em hãm hại ba nuôi?"
"Ôn Khiêm Lương, anh có biết bản thân đang nói gì không thế!"
Nhà hàng này mỗi ngày tiếp khách số lượng có hạn, hơn nữa đang tầm hai ba giờ chiều, còn tĩnh mịch hơn nữa, Ôn Khiêm Lương sợ Tô Khởi gặp được người quen ngày trước, nên là chọn một vị trí khuất mắt.
Giờ đây giọng nói cô kích động, mang theo phẫn nộ oán trách anh.
Ôn Khiêm Lương không giận, chớp mắt lại thấy như đang gặp lại Bảo Trân của quá khứ, kiêu ngạo bộc trực, công chúa nhỏ cao cao tại thượng, biết chừng biết mực mà vênh mặt hất hàm sai khiến, thân thuộc mà lạ lẫm.
Nhưng giây tiếp theo cô đỡ trán mình, cúi thấp, Ôn Khiêm Lương không chắc viên chợt lóe rồi rơi kia có phải nước mắt hay chăng.
Âm thanh chan chứa sự tủi hờn, "Anh đang dùng dao khứa tim em..."
Ôn Khiêm Lương thấy linh hồn mình như bật run lên, anh chưa từng gặp qua Bảo Trân yếu ớt nhường này, thời gian sáu năm rốt cuộc để dày vò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-diep-xuyen-hoa/3328086/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.