Trong ánh đèn cung đình lung linh, sắc mặt thái hậu trắng bệch, đôi mắt to chứa đầy không thể tin nhìn Vân Điệp y như nhìn quái vật. Cuối cùng bà ta cũng là người "từng" làm chủ hậu cung, rất nhanh liền lấy lại tinh thần 
"Lục công chúa như vậy là có ý gì? Ai gia sao lại phải che chở cho Tạ gia thiếu gia cùng tiểu thư?" 
Nếu bây giờ bà ta lộ ra sơ hở 1 chút thôi, Vân Điệp cũng có thể khiến cho bí mật của bà ta cùng hai nhà Tần-Tạ đều lộ hết ra ngoài ánh sáng. 
"Nha! Thực sự là không có gì nha..." 
Âm tiết cuối còn cố tình kéo dài như 1 lời cảnh cáo. Vân Điệp biết đã đi đến bước này chắc chắn bà ta sẽ hạ sát thủ với mình. Cũng tốt thôi, dạo gần đây không có mấy người dám tới giết nàng, nàng còn đang lo họ không có ai tới đây. 
Tiệc cứ thế mà trôi qua rất nhanh đã tàn, 1 chiếc lá phong chậm rãi rơi xuống dòng suối nhỏ, trôi theo dòng nước. Thật sự là "Lá rơi hữu ý nước chảy vô tình". Vân Điệp âm thầm tự nhủ sau này nhất định phải gả cho 1 người yêu mình chứ không thể gả cho người mình yêu. Nam nhân mà.... 
Chợt nghĩ đến gì đó, Vân Điệp không khỏi vỗ đầu mình 1 cái, sao việc quan trọng như vậy lại có thể quên cơ chứ?Thật là não tàn mà! 
"Diệp Dinh, đi nói với Ngự Thiện Phòng chuẩn bị thật nhiều nước muối đường đến đây. Nhanh tay một chút!" 
Diệp Dinh lĩnh mệnh xong liền rời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-diep-tuyet-sac-de-phi/3202531/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.