Vân Điệp trở về Vân Thảo Cung chưa đầy một khắc liền có rất nhiều người đi đến, dẫn đầu là 1 thiếu niên uy nghiêm mặc long bào màu vàng sáng chói. Mắt phượng hẹp dài tràn đầy lo lắng. Đây chính là đương kim hoàng đế cũng là hoàng huynh cùng một mẹ của nàng - Nam Cung Vân Phong.
" Điệp Nhi, muội không sao chứ? Thật xin lỗi. Tới bây giờ mới có thể đến thăm muội. Chuyện tình mắt của muội ta cũng đã nghe nói. Muội đừng lo, không lâu nữa ta sẽ chiếu cáo thiên hạ, mời luyện dược sư cùng luyện đan sư giỏi nhất đại lục về chữa trị đan điền cho muội, đến lúc đó mắt của muội cũng sẽ không sao. Tin tưởng ta!"
Nam Cung Vân Phong lo lắng cầm chặt tay Vân Điệp, nàng cũng chỉ khẽ mỉm cười.
" Tứ ca! Huynh vào đây! Ta có chuyện muốn nói với huynh!" Nói rồi Vân Điệp nắm tay Nam Cung Vân Phong đi về phía nội thất
" Khoan đã! Bệ hạ! Không thể đi được! Ai biết được nữ nhân này có hay không giấu sát thủ để mưu sát bệ hạ? Bây giờ triều đình mới ổn định không lâu. Bệ hạ ngàn lần xin thận trọng!"
Bước ra nói chuyện là một vị quan trung niên nhìn qua có vài phần gian xảo Bạch Chỉnh căn bản không nhờ tới hắn đã vô tình chọc vào một người hắn ngàn vạn lần không nên chọc
" Bản cung cùng hoàng huynh tán gẫu từ khi nào tới phiên ngươi quản?"
Dùng thân phận chèn ép những con ruồi muỗi này chính là thích hợp nhất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-diep-tuyet-sac-de-phi/3202520/chuong-7.html