Trước mắt lại 1 lần nữa tối sầm, lần này nàng là nhìn đi từ cơ thể của Vân Minh, nhìn 2 người Tư Âm và Khúc Du Nhi ân ái, Khúc Du Nhi chết trên giường sinh. Tư Âm si tình đem tro cốt của nàng cất trong phòng, dùng bùa phép bảo hộ cho linh hồn của nàng ta được bảo tồn vĩnh viễn.
Trong khi đó, Vân Minh chỉ cần dùng 1 tay đã thần không biết quỷ không hay đem hồn thể của Khúc Du Nhi đẩy xuống nhân gian làm người phàm khổ cực.
Trong nội tâm của Vân Điệp 1 trận sung sướng, mở ra đôi mắt to đẹp đã không còn hoài nghi và chống cự, thay vào đó là vui vẻ và sung sướng
“Sư phụ!”
Vân Điệp nóng lòng muốn đứng lên lại chợt nhớ ra bản thân mình còn là 1 hồn thể, không thể cử động nhiều liền ngoan ngoãn ngồi im trên giường, ánh mắt dán chặt vào trên người Vân Minh
Vân Minh bị Vân Điệp nhìn đến mức sởn gai ốc “Con muốn hỏi gì sao?”
“Sư phụ! Ta đã lịch kiếp bao nhiêu năm rồi?”
Đây chính là điều Vân Điệp trăn trở, chính nàng cũng không biết mình đã biến mất khỏi nơi này bao nhiêu năm. Cảnh cũ vẫn còn thế nhưng người xưa?
“Hôm nay vừa tròn 10 vạn năm”
“Di?”
Vân Điệp có chút không thể tin. Không ngờ bản thân đã lịch kiếp lâu như vậy.
“Vậy...”
Vân Điệp dường như muốn nói gì đó, há miệng nhưng không thể nói ra
“Nàng ta ở Nguyệt Vân”
Vân Minh hiểu ý của nàng liền nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-diep-tuyet-sac-de-phi/3202515/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.